Có không giữ, mất đừng tìm

CHƯƠNG 14: NGŨ QUỶ VẬN TÀI (1)

Ngũ Quỷ vận tài là phương pháp thúc đẩy tài lộc, có thể coi đây là đường tắt để tăng tiến tài chính.

 Ngũ Quỷ trong cửu tinh là sao Liêm Trinh, đại diện tài lộc, thuộc ngũ hành Thủy. Bản chất của Ngũ Quỷ vận tài là thúc đẩy sao Liêm Trinh – ngôi sao hung hăng nhất trong phong thủy để Sơn Long Liêm Trinh vị khai mở, thông khí. Từ đó Cự Môn vị là Thủy Long nhận được Thủy, biến hung tinh trở nên hữu ích.

Năm nay Triệu Tiểu Minh hơn 30 tuổi vẫn chưa làm nên trò trống gì, công việc mãi không được như ý, là một kẻ sĩ ba không, không tiền, không nhà, không xe, nên đừng nhắc đến chuyện tìm bạn gái. Ai ngờ ông trời đột nhiên lại quăng cho anh ta một miếng bánh lớn, bà Vương hàng xóm ở quê cứ một mực muốn giới thiệu đối tượng cho anh ta.

Điều kiện của anh ta thế nào anh ta hiểu rõ nhất, vì vậy cũng ngại đi xem mắt. Nhưng mẹ lại nói, có thế nào cũng phải kiếm một cô vợ chứ! Thế là dưới sự khuyến khích của mẹ, Triệu Tiểu Minh cũng đi xem mắt cô gái ‘có tấm lòng tốt’ kia.

Cô gái kia tên là Bạch Tiểu Thu, nhan sắc bình thường, không phù hợp với hình tượng nữ thần trong lòng các anh trai. Nhưng nữ thần ai lại thèm đi quen Triệu Tiểu Minh anh ta, muốn cái gì không biết! Cũng may Bạch Tiểu Thu nhìn rất trầm ổn, vừa nhìn là biết là một cô gái phóng khoáng chững chạc.

Hai người cũng xem như trò chuyện vui vẻ, chỉ là không hề nhắc đến gia đình của mỗi bên. Ăn một bữa cơm, Triệu Tiểu Minh chỉ biết Bạch Tiểu Thu là người địa phương, con gái một trong nhà. Hơn nữa trong lúc nói chuyện, anh ta có thể cảm giác rõ ràng Bạch Tiểu Thu là một cô gái có kinh tế ổn định.

Tuy cô nói yêu cầu về tiền bạc không cao, nhưng yêu cầu của cô với chất lượng cuộc sống lại rất cao. Điều này khiến Triệu Tiểu Minh thầm sợ hãi, một tháng lương của anh ta chỉ có hơn 2000 tệ, bản thân mình tiêu còn chưa đủ, lại còn yêu đương…không phải là rách càng thêm nát sao.

Nhưng mà đàn ông có lúc cũng sĩ diện, đầu có thể rơi máu có thể chảy chứ không được mất thể diện! Trước mặt Bạch Tiểu Thu anh ta phải tỏ ra trưởng thành một chút, hào phóng một chút. Sau khi ăn xong chủ động thanh toán, đương nhiên cái này là bắt buộc, nếu không sau đó chắc chắn không có kịch hay rồi.

Sau khi hai bên cho nhau số điện thoại, Triệu Tiểu Minh chủ động đề nghị đưa Bạch Tiểu Thu về nhà nhưng bị cô ấy từ chối. Nghĩ lại cũng phải, mới gặp nhau lần đầu, mọi người cũng còn chưa thân thiết, tùy tiện tiễn bên nữ về nhà thì có phần hơi đường đột.

Sau khi chia tay Bạch Tiểu Thu, Triệu Tiểu Minh không dám gọi taxi, đoạn đường 20 phút đành đi bộ cho tiêu cơm. Lòng thầm nghĩ đây chính là con quỷ nghèo…đi mãi đi mãi, anh ta nhìn thấy bên đường phía trước có một ông cụ đang ngồi, trước mặt ông còn trải một tờ giấy đỏ, bên trên viết: Trên hỏi trời, dưới hỏi đất, ở đây hỏi lão Lưu.

Mấy chữ này viết cũng rất đẹp, nhưng lão Lưu là ai chứ? Đêm hôm còn ngồi ở bên đường xem bói, không phải là giấu nghề thì chắc chắn là lừa đảo! Triệu Tiểu Minh tò mò nhìn thêm một chút, phát hiện ông ấy lại còn là người mù.

Từ nhỏ anh ta đã không tin bói toán, vì vậy cũng không dừng lại lâu, chỉ đứng một lúc đã đi qua. Nhưng vừa đi ngang qua người mù thì nghe ông ấy mở miệng nói: “Cậu thanh niên, xem một quẻ đi, bảo đảm có thể giải ưu phiền cho cậu…”

Triệu Tiểu Minh thấy buồn cười, một người mù như ông thì có thể giải ưu gì cho tôi chứ? Ai ngờ người mù lại nói: “Gần đây cậu khá đào hoa, nhưng trong túi lại không có tiền, sợ không được như ý chăng!” Triệu Tiểu Minh vừa nghe người mù nói vậy thì ngay lập tức quay lại. Vội vàng nói: “Thưa thầy, nhờ thầy chỉ điểm cho con!”

Lão mù xem bói khẽ cười nói: “Cậu thanh niên, mệnh của cậu thiếu tiền, kỳ thực số mạng là một kẻ nghèo. Có điều hôm nay cậu gặp được tôi là phúc phần đời trước cậu tích được. Tôi có thể giúp cậu thay đổi tình hình hiện tại, khiến cậu trở thành kẻ có tiền. Cậu có đồng ý không?”

Gặp chuyện tốt thế này, chỉ có kẻ ngốc mới không đồng ý! Triệu Tiểu Minh vội vàng nói đồng ý, lão mù liền cười rồi nói: “Duyên phận của tôi với cậu bắt đầu từ kiếp trước, kiếp này tôi tặng cậu ba tấm bùa, có thể mời thần tài năm phương. Nhưng nhớ rằng không được lạm dụng, mỗi lần dùng sẽ phải trả một cái giá nhất định. Cậu hiểu không? Tôi chỉ nói đến đây, cậu tự liệu mà làm.” Nói xong lão mù rút ra một tấm bùa bằng giấy vàng từ trong túi vải bên người đưa cho Triệu Tiểu Minh.

Triệu Tiểu Minh nửa tin nửa ngờ nhận lấy tấm bùa vàng, vừa định hỏi sử dụng thế nào, ngước đầu lên phát hiện trước mắt làm gì có lão mù nào chứ! Không lẽ gặp ma? Nhưng anh ta vẫn chưa biết dùng món đồ này thế nào mà! Đang thầm lúng túng thì liền nghe phía sau có giọng nói cất lên: “Bây giờ tôi sẽ nói phương pháp cho cậu, cậu phải nhớ lấy, không được nhầm lẫn.”

Triệu Tiểu Minh quay người lại, hả? Lão mù chạy ra phía sau anh ta từ lúc nào vậy? Lão mù không nói nhảm, liền nói thẳng phương pháp cho anh ta. Sau khi về nhà, Triệu Tiểu Minh nhớ lại lời lão mù, không biết là thật hay giả. Nhưng nghĩ lại, cho dù là giả, thì bản thân cũng đâu có mất mát gì?

Nửa đêm, theo lời lão mù nói, anh ta bày một hương án góc Tây Bắc giữa nhà, bên trên để năm chén gạo to, cắm 5 nén nhang, sau đó trích ngón tay giữa nhỏ máu lên tấm bùa, rồi đốt, lúc này yên tĩnh chờ ngũ quỷ tới.

Lão mù còn đặc biệt nói rõ, sau khi ngũ quỷ xuất hiện thì nói ra cái mình muốn. Nhưng nhất định phải hỏi rõ lai lịch và yêu cầu của chúng, nếu như bọn chúng đưa ra điều kiện cậu không thể làm được, cậu liền tắt đèn rút sáp, lấy nhang đang đốt cắm ngược lại thì ngũ quỷ sẽ tự động biến mất.

Năm nén nhang đang từ từ cháy, nhưng Triệu Tiểu Minh lại không nhìn thấy thay đổi gì trên hương án, không lẽ không linh nghiệm? Trong lúc đang suy nghĩ lung tung, năm bát gạo đồng thời động đậy, sau đó bắt đầu rung lắc mạnh hơn. Đèn đốt trên hương án đột nhiên lúc tỏ lúc mờ, Triệu Tiểu Minh đã thấy cảnh tượng này bao giờ đâu, suýt chút nữa thì tiểu ra quần! Nhưng nghĩ tới cuộc sống sung sướng sau này, cũng đành phải đứng yên tại chỗ chịu trận.

Đèn cầy lập lòe một lúc đột nhiên tĩnh lại. Năm đường ánh sáng từ bốn phía đông tây nam bắc và chính giữa hướng thẳng về hương án.

“Tên nhóc! Là mày đốt bùa sao!” Một giọng nói thô kịch từ hương án truyền ra.

Triệu Tiểu Minh sớm đã sợ hãi run rẩy nói: “Vâng, vâng vâng, đại tiên, là con đốt.”

Lại một giọng nói nhỏ vang lên: “Haha…là một tên thư sinh!”

Anh ta ngước đầu nhìn, mẹ nó! Năm tên này là thứ gì vậy chứ! Từ hình dáng bên ngoài miễn cưỡng còn nhìn ra từng là người, từ quần áo mặc, mấy anh trai này chắc chắc không phải người hiện đại, ở giữa còn có một con dân đại thanh thắt tóc bím.

Trong số họ, một người nhìn thấy Triệu Tiểu Minh nhìn về phía họ, liền không vui mà nói: “Nhìn gì mà nhìn! Thằng nhóc, mày mời mấy ông đây đến, chẳng lẽ chỉ để nhìn xem bọn tao trông như thế nào sao?”

Triệu Tiểu Minh liên tục nói: “Không phải, không phải, tất nhiên không phải. Tôi có, có việc muốn nhờ, mới, mới mời các vị đến.” Đây là lần đầu tiên trong đời anh ta gặp ma, sợ đến nỗi nói cũng lắp bắp.

“Được rồi, vậy mày nhanh nhanh nói xem, mày muốn nhờ gì?” Người đàn ông giọng nhỏ nhẹ hỏi Triệu Tiểu Minh.

Triệu Tiểu Minh nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi, tôi muốn trúng xổ số 500 vạn!”

“Xổ số? Đó là cái gì?” Con ma triều Thanh tết tóc không hiểu, hỏi bốn con ma còn lại. Kết quả là cả bốn đều lắc đầu tỏ ý không biết.

Triệu Tiểu Minh nghe xong liền ngơ ngác, mấy vị thần tài này chẳng hiểu gì cả. Vậy làm sao mà cầu xin đây? “Cái xổ số ấy mà, là vé số, các vị có hiểu không?” Nhưng anh ta vẫn kiên nhẫn giải thích, hy vọng họ có thể hiểu.

Con ma triều Thanh vỗ trán nói: “Mày nói sớm chứ, lúc tao còn sống tao rất thích mua vé số, còn trúng được 20 lạng bạc đấy!”

Triệu Tiểu Minh nghe vậy thì mừng rỡ nói: “Đúng, đúng, chính là cái đó, bây giờ vì cách chơi khác, nên cách gọi cũng thay đổi.”

Con ma giọng nhỏ nhẹ nói: “Được, không khó, lần sau mày mua vé số, hãy nắm một ít gạo vào năm cái bát này, trộn lẫn với nhau, khi mua thì ăn chỗ gạo đó. Đến lúc đó, mày mua số nào thì số đó sẽ trúng! Trăm lần không sai!”

Triệu Tiểu Minh nghe lời con ma giọng nhỏ nhẹ, liền liên tục cảm ơn, ai ngờ con ma giọng thô kệch lúc đầu lại nói: “Đừng vội cảm ơn, mày muốn chúng tao giúp mày, thì mày cũng phải cho chúng tao lợi ích chứ?” Triệu Tiểu Minh vội nói: “Tất nhiên, tất nhiên, tôi sẽ đốt thêm nhiều tiền cho năm vị thần tài!”

Năm con ma nghe Triệu Tiểu Minh gọi mình là thần tài, đều cười phá lên. Con ma triều Thanh cười to nhất: “Thằng nhóc, mày nhìn kỹ đi, chúng tao không phải là thần tài gì cả, chúng tao là năm hồn ma cô đơn chết vì tiền. Chúng tao giúp mày, thì mày cũng phải giúp chúng tao.”

Triệu Tiểu Minh thật sự muốn trúng 500 vạn, nhưng mình chỉ là người phàm, làm sao giúp họ được? Con ma giọng nhỏ nhẹ thấy được sự nghi ngờ của anh ta, liền nói: “Đừng lo, yêu cầu chắc chắn là cái mày có thể giúp.” Triệu Tiểu Minh nghe vậy, không nghĩ ngợi gì mà đồng ý ngay.

“Ái chà! Tao nói trước!” Con ma giọng thô kệch hét lên. Con ma giọng nhỏ nhẹ hừ lạnh một tiếng nói: “Mày nói trước, nói trước, sao lúc chết không thấy mày vội thế?”

Con ma giọng thô kệch trừng mắt nhìn con ma giọng nhỏ nhẹ nói: “Tao đã chết hơn bảy trăm năm rồi, tao muốn tìm người thế thân để đầu thai! Mày phải tìm cho tao một người đàn ông khoảng tuổi tao, để thế thân cho tao.”

Triệu Tiểu Minh thầm run rẩy, đây là hại người mà! Nhưng nghĩ đến 500 vạn, anh ta liền cắn răng đồng ý.

Vừa dứt lời, con ma giọng nhỏ nhẹ nhảy ra trước mặt Triệu Tiểu Minh nói: “Đến lượt tao! Lúc còn sống tao là một con bạc, đánh bạc là thua! Cuối cùng phải bán con bán vợ, trở thành kẻ trắng tay… Nhưng vẫn chưa bao giờ thắng. Tao muốn mày giúp tao trải qua cảm giác thắng bạc, không khó chứ? Chỉ cần mày cho tao vào sòng bạc cùng mày, tao bảo đảm mày đánh lớn thắng lớn, đánh nhỏ thắng nhỏ!”

Triệu Tiểu Minh nghĩ, cái này đơn giản, biết đâu còn thắng được một số tiền lớn nữa! Thế là anh ta không do dự đồng ý.

Con ma triều Thanh thấy hai con ma kia đã nói xong, liền nhảy ra nói: “Tao muốn phụ nữ!”

Triệu Tiểu Minh ngạc nhiên: “Đại tiên, ngài nói rõ hơn chút.” Con ma triều Thanh vung tóc nói: “Khi còn sống tao là một bối lặc người Mãn Châu, vợ con đầy nhà. Ai ngờ sau khi chết, con cháu đời sau sa sút. Ngay cả người đốt giấy cho tao cũng không có, đừng nói đến đốt phụ nữ cho tao!”

Triệu Tiểu Minh nghe vậy mới hiểu, vội nói: “Không vấn đề gì đại tiên, tôi chắc chắn sẽ đốt cho ngài mười tám cô gái.”

Nhưng con ma triều Thanh lại lắc đầu liên tục như trống bỏi nói: “Ai cần phụ nữ bằng giấy? Tao muốn phụ nữ thật! Đêm tân hôn, vợ của mày phải thuộc về tao!”

“Á? Á! Cái này… được!” Trong lòng Triệu Tiểu Minh không vui, nhưng nghĩ đến 500 vạn, chỉ là một đêm thôi, được! Không liều sao bắt được sói!

Ba con ma đều nói xong, nhưng hai con ma còn lại thì chưa động đậy. Triệu Tiểu Minh mới nhận ra, hai bóng này khá mờ nhạt, giống như hai bóng mờ, chập chờn không định. Anh ta đành cung kính hỏi: “Vậy hai vị đại tiên còn lại muốn gì?”

Lúc này con ma giọng nhỏ nhẹ nói: “Mày không cần hỏi họ, họ lúc còn sống đều là câm. Yêu cầu duy nhất là mỗi người muốn mày mất một năm tuổi thọ!”

Lần này Triệu Tiểu Minh có chút do dự, những yêu cầu trước đều là hại người khác. Giờ hai con ma này muốn mình mất hai năm tuổi thọ, không khỏi có chút tiếc nuối. Hai năm nói dài không dài, nói ngắn không ngắn mà!

Con ma giọng nhỏ nhẹ thấy anh ta do dự, liền nói: “Thằng nhóc, còn do dự gì nữa? Đời người ngắn ngủi, để mày sống nghèo suốt đời, mày sống đến 100 tuổi thì sao chứ. Mày có tiền rồi, ngày nào cũng ăn ngon, uống ngon, sống sung sướng. Sao mà không sống đến bảy tám mươi tuổi chứ! Mất hai năm thì có gì đâu?”

Nghe lời con ma giọng nhỏ nhẹ, Triệu Tiểu Minh nghĩ cũng phải. Có tiền rồi, toàn sống những ngày tốt đẹp, mất hai năm thì sao. Được! Đồng ý! Thế là Triệu Tiểu Minh và năm con ma đập tay thề ước.

Ngày hôm sau, Triệu Tiểu Minh mang gạo của năm con ma, đến tiệm vé số. Chủ tiệm vé số đã biết Triệu Tiểu Minh từ lâu, vì anh ta thường đến mua vé số, nhưng năm đồng cũng chưa trúng lần nào. “Tiểu Triệu đến rồi, hôm nay chơi số gì?”

Triệu Tiểu Minh lấy từ trong túi ra một mẩu giấy nói: “Chính là số này, lấy 10 vé nhé!” Trong khi chủ tiệm in vé, anh ta nhanh chóng lấy gạo của năm con ma ra ăn nhanh. Lần đầu tiên trong đời ăn gạo sống, suýt nữa nghẹn…

Chủ tiệm vé số nhanh chóng in vé ra, đưa cho Triệu Tiểu Minh. Bỗng nhiên, một trận gió lớn thổi tung cửa tiệm vé số, chủ tiệm ngạc nhiên nói: “Ở đâu ra một cơn gió ác thế này, cửa này người yếu đẩy còn khó, hôm nay lại bị gió thổi mở ra rồi.”

Ông chủ tiệm vé số không nhìn thấy gì cả, điều này chẳng phải do gió thổi, mà là do năm linh hồn ma quái đẩy cửa ra. Sau khi họ vào trong, chỉ xoay vòng quanh máy xổ số không ngừng… Ông chủ vừa định đứng dậy đóng cửa, thì năm hồn ma lại như một cơn gió bay ra ngoài, đóng cửa lại. Ông chủ tiệm vé số ngơ ngác, cứ nói là kỳ lạ quá.

Vé số đã mua, giờ chỉ còn chờ nó trúng thưởng. Triệu Tiểu Minh lại bắt đầu suy nghĩ về việc đã hứa với năm con ma. Đầu tiên là phải tìm một người thế thân cho con ma giọng thô kệch, tìm ai bây giờ? Người không quen thì chắc chắn sẽ không về nhà với mình, một người lạ biến mất ở nhà mình, cũng không ổn. Anh ta nghĩ mãi, cuối cùng nhớ đến một người bạn cũ đã mượn 3.000 tệ của mình năm ngoái mà chưa trả. Hôm họp lớp, anh ta đã nhắc đến việc này, thằng cha này còn quay sang cãi nhau với mình. Nó nói cái gì mà vì 3.000 tệ, trước mặt nhiều người không cho nó mặt mũi, nhưng mà mặt mũi ở đâu khi nó không trả tiền? Thằng nhóc, chính mày rồi! Triệu Tiểu Minh nghĩ thầm.

Sáng hôm sau, Triệu Tiểu Minh gọi điện cho người bạn may mắn đó, tên là Trần Tiểu. Hồi còn học, hắn ta chẳng có gì nổi bật, lúc nào cũng thích chiếm tiện nghi, nên chẳng mấy ai thích hắn. Triệu Tiểu Minh vì việc mượn tiền mà cảm thấy rất hối hận!

Anh ta lấy cớ mời hắn ăn cơm, để Trần Tiểu về nhà. Trần Tiểu cũng không khách khí, gật đầu đồng ý. Buổi tối, hắn ta đúng giờ xuất hiện trước cửa nhà Triệu Tiểu Minh, thằng nhóc này vẫn như hồi học, chỉ cần có người mời ăn cơm, hắn ta chắc chắn sẽ đến!

Vừa vào nhà Triệu Tiểu Minh, Trần Tiểu đã cảm thấy không ổn. Không biết cái đầu nào của hắn bị lệch. Nếu không phải vì nhìn thấy một bàn đầy thức ăn, hắn nhất định sẽ quay đầu đi ngay! Hai người vừa ăn vừa uống, bắt đầu nói chuyện. Sau khi uống vài chén, Triệu Tiểu Minh chủ động đề nghị không cần Trần Tiểu trả tiền nữa. Trần Tiểu cũng ngạc nhiên, không biết sao bỗng dưng Triệu Tiểu Minh lại hào phóng như vậy, hắn không phải người như thế, nếu không thì ở lần họp lớp trước cũng đã không để mình mất mặt như vậy!

Triệu Tiểu Minh không nói vòng vo, trực tiếp bảo hắn: “Không cần tiền, nhưng phải giúp tôi một việc.” Trần Tiểu nghe nói thật không cần trả tiền, liền đập ngực nói: “Không vấn đề, bạn cũ, chỉ cần không để tao làm chuyện phạm pháp, tôi có thể giúp bất cứ việc gì. Mày cứ nói!”

Triệu Tiểu Minh thấy hắn đã cắn câu, liền nói: “Không phạm pháp, bạn yên tâm. Chỉ cần mày giúp tao một việc nhỏ, mày đến địa chỉ này lấy một thứ, gần đây công ty tao đang đấu thầu một dự án, sếp đã bỏ tiền mua một mẫu hồ sơ bí mật, bảo tao đến địa chỉ này lấy, nhưng tao là nhân viên công ty cũng không tiện đi được, nên mới nghĩ đến mày. Nếu việc này thành công, số tiền 3.000 tệ trước đó mày mượn tao tao không lấy nữa, sếp còn cho tao 2.000 tệ phí vất vả, tao cũng sẽ cho mày hết, thế nào?”

Trần Tiểu, người vốn thích tính lợi cho mình, không cần suy nghĩ đã đồng ý ngay! Triệu Tiểu Minh lấy trong túi ra một mảnh giấy đưa cho hắn, nói: “Ngày mai 22 giờ, đến đây, tự nhiên sẽ có người đưa mẫu hồ sơ bí mật cho bạn.” Trần Tiểu nhận mảnh giấy: “65 đường Liên Hoa, tòa nhà số 3.”

“Địa điểm này là ở đâu vậy, sao tao chưa nghe nói bao giờ?” Trần Tiểu nhìn địa chỉ với vẻ do dự.

Triệu Tiểu Minh trấn an hắn: “Chắc chắn là một nơi bí mật rồi, nếu không thì làm sao mà tổ chức việc này ở chỗ đông người được? Không sao, mày cứ bắt taxi đi, chắc chắn sẽ tìm thấy.”

Thế là, người bạn cũ của Triệu Tiểu Minh đã bị anh ta lừa đến đường Liên Hoa. Hắn ta không biết, đang chờ đợi hắn không phải là người bán hồ sơ bí mật, mà là một con ma ác đã mấy trăm năm vẫn chưa đầu thai được…

0 0 votes
Article Rating
 
Subscribe
Notify of
guest

0 Comments
oldest
newest most voted
Inline Feedbacks
View all comments
^^
0
Would love your thoughts, please comment.x
()
x