Có không giữ, mất đừng tìm

Huyễn Thần Cướp Thiên Tịch – Chương 27

Thương Ngự không muốn đi Vân Phù, may mà hẹn cùng Thiên Mạch gặp nhau tại Uyển Dương, sau đó một mình rời đi. Thiên Mạch trực tiếp đi tới Vân Phù.

Lều của người Đại Vị giống đoá hoa ngũ sắc nở rộ tại chỗ rẽ sông Nạp, khắp nơi là người A Đề Lỗ dắt lừa chở đồ buôn bán hàng hóa. Nữ nhân ở trên bờ sông cầm y phục giã bộp bộp, nhóm hài đồng lột sạch y phục, trần truồng nhảy vào trong dòng nước ôn hoà đùa giỡn. Tiết trời tháng bảy nắng choang choang chiếu vào mắt người, mang theo mùi cây cỏ nồng đậm.

Thiên Mạch từ chỗ người A Đề Lỗ tiện tay mua một cái nón trúc, che chắn ánh mặt trời gay gắt, cũng che lại dung mạo. Dù vậy, hình thể xuất chúng của hắn vẫn đưa tới không ít ánh mắt của mọi người.

“A Mục ở nơi nào?” Hắn hỏi một lão nhân đang chăn dê.

Tay lão nhân giống cây gỗ khô, híp đôi mắt đục ngầu tựa hồ muốn nhìn rõ ràng nam nhân cõng ánh mặt trời này, một hồi lâu mới chậm rì rì gọi tôn tử của ông đang chơi đùa ở một chỗ không xa tới dẫn đường cho hắn.

“Đã sớm nói với tiểu tử Tháp Nguyên Gia, nữ nhân mỹ lệ chỉ biết rước lấy phiền toái cho tộc nhân….” Đi được một khoảng, Thiên Mạch nghe tiếng lão nhân lầm bầm lầu bầu càu nhàu, không khỏi nhếch khoé môi.

Tiểu hài tử ước chừng có chút sợ người lạ, không rên một tiếng buồn bực cúi đầu chạy thẳng về phía trước, giống như con cá nhỏ trơn trượt xuyên qua lều trại trên bãi đất trống, ngọ ngà ngọ nguậy, lều trại càng ngày càng ít. Nếu đổi thành người bình thường, chỉ sợ sớm bị vứt ở sau.

“Đó chính là lều của A Mục ca ca.” Chỉ vào cách đó không xa ba cái lều gần sát núi rừng nhất, tiểu hài tử nói, sau đó xoay người nhanh như chớp chạy mất.

Thiên Mạch đứng yên tại chỗ trong chốc lát, rồi sau đó mới cất bước đi qua, bước đi kiên định mà ung dung.

Đúng lúc này, cửa lều bên phải kia bị nhấc lên, một nam nhân thân hình cao lớn khôi vĩ khom lưng từ bên trong chui ra, lúc đứng thẳng, ánh mắt trực tiếp hướng về phía Thiên Mạch. Hoá ra là Tử Tra Hách Đức Mạc Hách.

“Băng Quân muội tử cùng A Mục huynh đệ đi cưỡi ngựa rồi. Thời tiết nóng bức, Mạch huynh sao không vào lều uống chén trà mát ….” Mặc dù Thiên Mạch đội nón trúc, hắn vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra được.

Câu nói đầu tiên khiến cho Thái Dương Thiên Mạch giựt giựt, một cơn hờn dỗi không hiểu sinh ra, nhưng đang có việc muốn tránh đi Tiểu Băng Quân để trò chuyện với phu thê Tử Tra Hách Đức, chỉ có thể tạm thời nhẫn nại.

Không gian trong lều trại rất lớn, cửa sổ trên đỉnh mở ra, gió từ phía trên thổi vào, sáng ngời mà mát mẻ. Hai đứa hài tử cũng không ở đây, Thu Thần Vô Luyến đang quỳ trên chiếu, múc trà lạnh trong bình vào trong chén. Ngoại trừ ánh mắt kia, nàng mang mạng che mặt thực sự giống Tiểu Băng Quân vô cùng, đây cũng là nguyên nhân lúc trước hắn có thể trong đám người liếc mắt một cái đã nhận ra nàng. Ánh mắt nàng như hồ nước dưới trăng, ôn nhu lại mông lung khó dò, Tiểu Băng Quân lại giống như ảnh ngược của đóa Phù Tang đỏ rực trong suối, trong sự trong suốt có nhiệt tình. Hắn nghĩ, hắn càng thích cái sau hơn.

“Mời dùng.” Mặc dù trong lòng từng hoài nghi Thiên Mạch, Thu Thần Vô Luyến khi nhìn thấy nam nhân này trong lòng vẫn không cách nào nổi lên chút địch ý nào. Thời điểm kia, nàng ít nhiều có chút hiểu rõ Tiểu Băng Quân tại sao lại không hề cần lý do đã đi tin tưởng hắn.

“Đa tạ.” Thiên Mạch tiếp nhận, ánh mắt cũng không dừng lâu trên mặt nàng.

Trà lạnh vào miệng, chua ngọt thanh sảng, mang theo hương sữa nhàn nhạt khiến tinh thần người không khỏi vì vậy mà rung lên.

“Thật ngại quá, mang đến phiền phức cho các người.” Một chén trà lạnh nuốt xuống, hắn chủ động nhắc tới chuyện của người Trạm Ngư. Nếu không phải bởi vì hắn, nói vậy lúc này người một nhà bọn họ còn đang tại nơi u nhã tĩnh mịch kia bình tĩnh mà khoan thai sống qua ngày, nhất định không đến mức giống hiện tại rơi vào tình thế ăn nhờ ở đậu như vậy.

Phu thê Tử Tra Hách Đức liếc nhau, nhìn ra nghi hoặc trong lòng đối phương, không biết hắn chỉ cái gì. Sau một lát, Thu Thần Vô Luyến mới mang chút không vui nói: “Tiểu Băng Quân là muội muội ta, sao lại nói là phiền toái?”

Thiên Mạch biết nàng hiểu lầm ý mình, cũng không ngại, thản nhiên nói: “Là người Trạm Ngư.”

Thu Thần Vô Luyến ngạc nhiên, rồi sau đó có chút xấu hổ rũ mắt xuống. Tử Tra Hách Đức vội mở miệng hỏi: “Lời này của Mạch huynh là có ý gì?”

Sau đó, Thiên Mạch đem thân phận của mình cùng với chuyện xảy ra gần một năm cùng nguyên nhân Tiểu Băng Quân mất trí nhớ đơn giản nói qua, chỉ là không đề cập tới tình cảm của Tiểu Băng Quân với mình. Hắn chung quy quá mức tâm cao khí ngạo, mặc dù trong lòng đã nhận định, cũng không muốn dùng cảm tình bị quên đi ước thúc người kia.

Phu thê Tử Tra Hách Đức trước đối với thân phận của hắn mặc dù cũng có suy đoán, lúc này nghe được chính miệng hắn thừa nhận chính là điện chủ điện Hắc Vũ năm đó Tiểu Băng Quân gả cho vẫn không khỏi có chút giật mình. Bọn họ nhiều năm không hỏi thế sự, làm sao cũng không thể tưởng được điện Hắc Vũ mà các tộc thảo nguyên nghe thấy đã biến sắc vậy mà sẽ xảy ra kịch biến như vậy. Càng khiến cho bọn họ không thể tưởng tượng được chính là, từ lúc có nhận thức về chủ của Điện Hắc Vũ tới nay lại không ngờ hắn vậy mà trẻ tuổi như vậy. Nhưng nếu nói trẻ tuổi, ánh mắt đối phương kia nhưng lại làm cho người ta giống như thấy được sinh mệnh ngắn ngủi của Nhân loại, tang thương không cách nào miêu tả được. Không thể không nói, đây là một người cực kỳ mâu thuẫn.

Yên lặng múc thêm cho hắn một chén trà lạnh, Thu Thần Vô Luyến nhất thời cũng coi như không rõ chính mình cùng người trước mắt nên tính là quan hệ gì, lại nghĩ đến Tiểu Băng Quân lòng vốn dĩ đã trói chặt lại không thể không gả cho hắn, cũng bởi vậy mà mất đi mười một năm trân quý nhất của nữ nhân, tâm tư đối phương đến bây giờ vẫn làm cho người ta đoán không ra, không khỏi vừa chua xót vừa đau lòng.

“Người…” Lời muốn nói lấp lửng nơi đầu lưỡi, ánh mắt nàng nhìn trượng phu có vẻ đăm chiêu, cuối cùng liều lĩnh nói ra, “Mong người để cho ta chiếu cố Tiểu Băng Quân…. mong người thả muội ấy!” Nàng có tự do, có trượng phu yêu mình cùng hài tử, cho nên nàng cũng hy vọng Tiểu Băng Quân đạt được hạnh phúc bình thường như vậy. Dù biết rõ yêu cầu như vậy về tình về lý cũng không hợp, thậm chí có hiềm nghi thấy người gặp nạn thì bỏ rơi, nàng cũng không quan tâm.

Thiên Mạch vừa mới cầm lấy mép chén, ngón tay siết chặt, rồi sau đó chậm rãi buông ra, lạnh lùng nhìn về phía nữ nhân đối diện.

Tử Tra Hách Đức không nghĩ tới thê tử sẽ nói như vậy, vốn kinh ngạc, rồi sau đó hơi hơi nhíu mi, thân thể khẽ nhúc nhích, chặn lại tầm mắt của Thiên Mạch.

“A La nói không sai. Nếu điện chủ người đối muội ấy vô tâm, muội ấy đối với người cũng vô ý, hà tất phải miễn cưỡng cùng một chỗ?” Tuy biết người lạ khó xen vào việc nhà người khác, nhưng nếu ái thê đã mở miệng, hắn thế nào cũng phải giúp đỡ nàng, tổng không thể để cho nàng bị người khi dễ.

Bình tĩnh đối diện với Tử Tra Hách Đức rất lâu, mãi tới khi trong lòng đối phương bắt đầu sợ hãi, Thiên Mạch mới nhếch môi lộ ra nụ cười băng lãnh, sau đó nâng chén trà lên tự nhiên nhấp một ngụm, rũ mắt nhìn nước trà xanh biếc, thản nhiên nói, “Để cho chính nàng tự quyết định.”

Tử Tra Hách Đức rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, trong lòng biết trêu chọc người nào cũng được, tuyệt không thể chọc vào người trước mắt này. Hắn nếu như biết dự cảm của hắn chính xác, khoảng thời gian nhìn trực diện hắn kia, trong đầu Thiên Mạch đã chuyển đổi trên dưới một trăm phương pháp chia rẽ bọn họ, hơn nữa mỗi phương pháp đều có hiệu quả tuyệt vời, chỉ sợ càng phải hối hận không đúng lúc ngăn cản suy nghĩ của thê tử.

Trải qua tình huống như vậy, không khí nhất thời lạnh xuống. Tử Tra Hách Đức trong lòng hơi cảm thấy áy náy, liền đổi đề tài hỏi một chút chuyện điện Hắc Vũ, cũng chủ động đề xuất giúp đỡ. Thiên Mạch không lập tức cự tuyệt, nhàn nhạt đáp lời, thật cũng không đem chuyện trước đó để ở trong lòng.

Trong lúc câu có câu không nói chuyện phiếm, bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa xen lẫn tiếng cười đùa của hài tử, càng ngày càng gần.

“Bọn họ trở lại.” Từ sau khi câu nọ liền không nói gì nữa, Thu Thần Vô Luyến bỗng nhiên từ sau lưng trượng phu đứng lên, chạy ra ngoài lều, chờ mong có thể trước một bước đề tỉnh một câu với Tiểu Băng Quân.

Tim Thiên Mạch không hiểu sao đập nhanh, lại vẫn không nhanh không chậm uống hết phần còn lại của chén trà lạnh, lúc này mới đứng lên ra ngoài.

Cách xa mấy ngày, nàng còn có hắn trong lòng hay không?

Đi ra ngoài lều, Thiên Mạch liếc mắt một cái liền thấy Tiểu Băng Quân ngồi trên lưng ngựa đang chậm rãi thong thả đến gần. Mái tóc dài của nàng chải thành bím tóc, đầu đội một chiếc mũ nhỏ bằng lông vũ, đang nhàn nhạt cười quay mặt lắng nghe nam tử bên cạnh nói chuyện. Mà bên kia của nàng, Duật Lâm đang thò người ra ồn ào với Nga Tái đang ôm chú chó gầy trong ngực.

Nhìn nàng toàn thân là trang phục của nữ tử Đại Vị cùng với khuôn mặt mỹ lệ bởi vì cưỡi ngựa cùng phơi nắng mà lộ ra sức sống ửng hồng, tay Thiên Mạch buông xuống hai bên hông không tự chủ được nắm chặt. Xem ra, mặc dù hắn rời đi, nàng vẫn như cũ có thể sống rất tốt, thậm chí còn vui vẻ hơn so với lúc còn hắn.

Liền trong một khắc kia, hắn bình sinh lần đầu cảm thấy một cảm xúc không rõ ràng. Trước đây cho dù đối mặt với dị thú hung hãn nhất, hắn cũng không từng có qua loại cảm giác này.

Trong lúc bên này còn đang trong suy nghĩ, phía bên kia Thu Thần Vô Luyến đã chạy tới gần ngựa của Tiểu Băng Quân.

“A nương!” Nga Tái nhìn thấy nàng đầu tiên, vừa ngăn cản bàn tay càn quấy của Duật Lâm vừa hô.

Tiểu Băng Quân nghe tiếng, cười quay sang đang muốn kêu Luyến Nhi, lại liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thiên Mạch đang đứng cạnh lều, tươi cười không khỏi dừng lại, thúc vào bụng ngựa liền phi tới chỗ hắn. Thu Thần Vô Luyến kêu la, ánh mắt A Mục mất mát đều bị nàng vứt ở phía sau.

Nàng không biết tim vì sao lại đập nhanh như vậy, không biết vì sao lại có kích động muốn khóc, trong đầu cái gì cũng không thể nghĩ, chỉ biết là phải nhanh chút đến bên cạnh người kia.

Thấy trong mắt nàng mờ mờ ảo ảo có gợn sóng lắc lư, chân Thiên Mạch không khỏi tiến lên trước một bước, mãi đến nhìn thấy nàng không đợi ngựa dừng hẳn liền nhảy xuống, mới mạnh mẽ chạy tới trước, vững vàng tiếp được thân thể bị bàn đạp làm cản trợ thiếu chút té ngã.

Bất chấp rút chân vẫn còn dính trên bàn đạp ra, Tiểu Băng Quân ôm cổ Thiên Mạch, cơ hồ mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Huynh đi nơi nào rồi hả? Huynh nói rất nhanh sẽ trở về, huynh gạt người.”

Ngắn ngủi hai câu nói, tâm Thiên Mạch liền đột nhiên hoá thành một hồ nước, tay ôm nàng siết chặt, tựa hồ muốn đem nàng khảm tiến vào thân thể chính mình. Cúi đầu, mặt dán mặt nàng cọ cọ, mới ngẩng đầu nhìn chăm chú vào cặp mắt mỹ lệ kia chậm rãi giải thích: “Trên đường trở về thành gặp được cố nhân, trì hoãn một đêm, ngày kế đi đến tiểu cốc, các người đã đi mất, chỉ thấy người Trạm Ngư.” Hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ, đối với sự khủng hoảng của bản thân ngay lúc đó một chữ cũng không nói ra.

Bị ánh mắt chuyên chú mà nóng bỏng kia nhìn đến hô hấp cứng lại, chờ chút mới phản ứng kịp hắn cũng gặp người Trạm Ngư, không khỏi luống cuống, “Huynh cũng gặp được những người đó rồi hả? Có bị thương hay không?” Vừa nói vừa ở trên người hắn bắt đầu mò mẫm, muốn xác định hắn bình yên vô sự. Nàng nhưng chưa từng quên, bộ dáng Tử Tra Hách Đức toàn thân đẫm máu ngày đó.

Thân thể Thiên Mạch cứng đờ, dùng một bàn tay giữ lại bàn tay nàng đang sờ loạn, mới bình tĩnh nói: “Ta không sao.” Ngừng lại một chút, lại nói: “Ta tới đón nàng.”

“Hả?” Tiểu Băng Quân sửng sốt, khó hiểu, sau đó liền phát hiện tư thế vô cùng thân thiết giữa mình và hắn, mặt nhất thời nóng lên, vội giãy giụa muốn thoát ra khỏi lòng hắn.

“Đừng nhúc nhích.” Thiên Mạch siết chặt eo nàng, chờ nàng nghe lời an tĩnh lại, lúc này mới khụy chân nghiêng người ôm lấy nàng gỡ bỏ bàn đạp nơi mắt cá chân. “Nàng không muốn chân nữa sao? Về sau không cho phép cưỡi ngựa.” Nghĩ đến một màn mới vừa rồi, hắn đột nhiên có chút nghĩ lại mà sợ, nếu không phải tốc độ của hắn nhanh hơn người thường rất nhiều, chỉ sợ nàng đã bị đạp dưới vó ngựa.

Tiểu Băng Quân nằm úp trên vai hắn, nhìn bờ lưng vững chắc cùng với mái tóc dài đen bóng rối tung, tinh thần không khỏi hơi hơi ngẩn ngơ, cũng không nghe rõ hắn đang nói gì.

Chờ nàng đứng vững, Thiên Mạch mới nâng người lên, đồng thời buông tay ra.

Tiểu Băng Quân trong lòng không hiểu mất mát, vụng trộm dò xét nhìn hắn, đột nhiên phát hiện một chuyện động trời, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc, nhịn không được có chút khẩn trương đi vòng quanh hắn hai vòng, chỉ kém không vươn tay ra xác định.

“Thiên Mạch, huynh… chân huynh khỏi rồi?”

Bị câu này của nàng cảnh tỉnh, mọi người vẫn bàng quan mới rõ ràng nhận ra cái sự thật này, đều có chút kinh ngạc, mà trong đó kinh ngạc nhất phải kể tới A Mục, dù sao trong trí nhớ của hắn Thiên Mạch vẫn ngồi xe lăn, mà còn như là phải dựa vào nó vậy.

Thiên Mạch mỉm cười, gật đầu.

Tiểu Băng Quân không khỏi dùng tay che chặt miệng lại, một câu cũng nói không nên lời, trong đôi mắt đẹp mở to có kích động cùng vui mừng.

Thiên Mạch thấy thế, trong lòng khẽ ấm, theo quán tính muốn đưa tay xoa đầu nàng, lại nhìn thấy chiếc mũ nồi trên đỉnh đầu kia thì động tác khẽ cương cứng, tay giơ lên giữa không trung lại thu trở về.

“Mọi người cưỡi ngựa cũng mệt rồi, vào trong lều rồi lại nói tiếp, A La có chuẩn bị trà lạnh.” Tử Tra Hách Đức ở một bên đúng lúc mở miệng, đúng lúc ngăn trở không khí ngập ngừng.

Hai đứa hài tử nghe vậy không khỏi hoan hô một tiếng, giành trước chạy tới lều trại.

“Thiên Mạch thúc thúc, chân người khoẻ lại thật tốt!” Lúc đi qua người Thiên Mạch, Nga Tái tự đáy lòng nói. Vì thế cái tay kia của Thiên Mạch không rơi vào trên đầu Tiểu Băng Quân mà là trên đầu Nga Tái, khiến cho gương mặt tiểu cô nương ửng đỏ, co rụt đầu lại rất nhanh chui vào trong lều.

Duật Lâm vẫn đi theo bên người nàng hừ một tiếng, giơ lên bàn tay giống như tiểu đại nhân đến trước mặt Thiên Mạch, ngẩng đầu lên, vốn dĩ khuôn mặt nhỏ nhắn ra vẻ chững chạc nháy mắt thay bằng vẻ mặt sùng bái.

“Thiên Mạch thúc thúc tốt lành!”

Chú ý tới chờ mong trong mắt y, Thiên Mạch ngoài ý muốn sững sờ một phen mới hiểu được, vì thế đối xử công bằng xoa xoa đầu tiểu hài tử, nhìn y vui vẻ hét to một tiếng, sau đó chui vào lều cười nhạo chuyện Nga Tái thẹn thùng, không khỏi có chút bất đắc dĩ nở nụ cười.

Người lớn cũng lần lượt đi vào lều. Tiểu Băng Quân đột nhiên trở nên có chút trầm mặc, mặc dù ngồi xuống bên cạnh Thiên Mạch nhưng không có vui mừng nhảy nhót lúc ban đầu, chỉ là ánh mắt hữu ý vô ý luôn nhắm thẳng vào bàn tay phải buông xuống dưới tay áo của Thiên Mạch. Ngay cả chính nàng cũng không phát hiện, càng không rõ vì sao nhìn hắn vô cùng thân thiết đối đãi với người khác như vậy, trong lòng sẽ cảm thấy ngột ngạt, rốt cuộc không vui vẻ nổi.

Thiên Mạch không phải không chú ý tới dị thường của nàng, chỉ là không đoán ra nguyên nhân, mãi đến khi nàng rót một chén trà lạnh nâng đến trước mặt mình.

Hắn tiếp nhận, cũng không uống, mà đưa tới bên môi Tiểu Băng Quân, xem mặt nàng đỏ thẫm, lông mi vẫn đang run run suy nghĩ lại ngoan ngoãn uống một ngụm, lúc giương mắt lên, buồn bực đã biến mất vô tung, sau đó lặng lẽ nắm lấy bàn tay phải của hắn.

Động tác vô cùng thân thiết giữa hai người quá mức tự nhiên, ngay cả bọn họ cũng chưa từng phát hiện có cái gì không ổn, ngay cả người ngoài cũng có cảm giác đương nhiên, chỉ có A Mục trong lòng chua xót, tìm cớ cáo từ rời đi.

Từ khi phát hiện sự thật sau khi Tiểu Băng Quân nhìn thấy Thiên Mạch trong tích tắc đấy trong mắt lại nhìn không tới những người khác, Thu Thần Vô Luyến liền biết cách nghĩ của bản thân trước kia sai lầm rồi, lúc này chỉ an tĩnh chiếu cố hai đứa hài tử dùng trà, không cần phải nhiều lời nữa.

Chú chó gầy thân thể tốt hơn rất nhiều từ trong lòng Nga Tái chui ra, phe phẩy cái đuôi đi tới trước mặt Tiểu Băng Quân, bị nàng kéo qua, như hiến vật quý đưa đến trước mặt Thiên Mạch.

“Ngày đó chúng ta tại nơi ẩn thân đi ra, liền nhìn thấy nó nằm úp sấp ở cửa cốc, ta nghĩ tất nhiên là huynh mang đến. Chỉ là…” Nghĩ đến ngày đó nhìn thấy chú chó gầy mà kinh hỉ, cùng với về sau làm thế nào cũng tìm không thấy người mà khủng hoảng, Tiểu Băng Quân nắm chặt tay hắn, yết hầu nghẹn ngào, không thể nói thêm gì nữa.

Chú chó gầy ngoan ngoãn nằm úp sấp phía trước hai người, mặc cho Tiểu Băng Quân gãi lỗ tai, thỉnh thoảng thật cẩn thận mở mắt dò xét liếc Thiên Mạch một cái.

Nhìn đến nó, Thiên Mạch lúc này mới nhận ra vậy mà đã quên nó, trong lòng dâng lên cảm giác quái dị, biết chính mình ngày ấy quả thật bởi vì nàng mà rối loạn tâm trí.

“Các người sao lại ở cùng một chỗ với A Mục?” Hắn hỏi ra chuyện bản thân để ý nhất.

“Khắp nơi đều là người Trạm Ngư, chúng ta bị vây khốn, vừa lúc gặp được huynh ấy.” Tiểu Băng Quân nói, dừng một chút lại bổ sung một câu. “Huynh ấy biết huynh.” Chính là vì A Mục nói ra tên Thiên Mạch cùng với chuyện từng cùng bọn họ đồng hành, nàng mới đối hắn sản sinh cảm giác thân cận.

Nghe nàng đại khái nói chuyện xảy ra mấy ngày nay, Thiên Mạch dĩ nhiên biết A Mục xuất hiện cũng không ngẫu nhiên. Tính cách người Đại Vị chấp nhất, chỉ sợ lần này bộ lạc bọn hắn chuyển đến vùng phụ cận Vân Phù cũng là bởi vì có liên quan tới A Mục. Đối với Tiểu Băng Quân, nam nhân kia chung quy không chịu hết hy vọng. Bất quá đối với việc này hắn cũng không nhiều lời, rất nhanh liền chuyển đề tài tới chỗ khác.

Nói xong những chuyện khác, mọi người lại nói chuyện phiếm một hồi, Tiểu Băng Quân liền kéo Thiên Mạch tới lều nàng cư trú. Phu thê Thu Thần Vô Luyến biết nàng có chuyện muốn hỏi, cho nên ngăn cản tỷ đệ Nga Tái cũng muốn đi theo, để cho hai người không gian riêng.

———————————-

“Thiên Mạch…” Đi vào trong lều, không đợi ngồi xuống, Tiểu Băng Quân liền mở miệng hô một tiếng, sau đó giương mắt nhìn Thiên Mạch. Nàng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, mà lại không biết bắt đầu từ đâu. A Mục quen biết nàng, cũng biết Thiên Mạch, nhưng lúc gọi nàng lại gọi là Hạ cô nương. Mà để cho nàng giật mình chính là, nàng không nhớ rõ bản thân học qua ngôn ngữ Lôi Mông bên này, nhưng đại khái có thể nghe hiểu bọn họ nói. Mấy ngày sau, càng ngày càng có nhiều dấu hiệu cho thấy trong mười năm này nàng đã thay đổi, mà những thứ này trong đầu không có tí ti ký ức khiến nàng cảm thấy khủng hoảng.

Thiên Mạch ừ một tiếng, giơ tay gỡ mũ trên đầu nàng quăng xuống mặt đất. “Nàng muốn biết cái gì?” Hắn hỏi, nhưng ánh mắt vào lúc không thấy cây lược bằng gỗ tử đàn trước kia nàng thường xuyên cài vào tóc khi đó thì ngưng tụ, “Lược đâu?” Ngữ khí của hắn có chút lãnh.

Tiểu Băng Quân còn chưa có mở miệng, nghe vậy sửng sốt một phen, khẩn trương từ trong lồng ngực lấy cây lược ra. Thiên Mạch tiếp nhận, sau đó duỗi ngón tay gỡ từng bím tóc một của nàng ra.

“Ta không thích nàng ăn mặc giống người Đại Vị.” Hắn thản nhiên nói, động tác tay lại ôn nhu, lại để lộ ra kiên trì không để cho người làm trái.

Mặc dù mất trí nhớ, trong tiềm thức Tiểu Băng Quân vẫn đối với hắn thuận theo, đứng ở nơi đó ngoan ngoãn để cho hắn động vào tóc mình, vừa nghĩ về sau tất nhiên không thể lại mặc trang phục người Đại Vị, vừa giải thích: “Ta không có y phục đổi giặt. Luyến Nhi cũng chưa kịp mang theo, cho nên A Mục liền mượn người của tộc huynh ấy cho chúng ta vài bộ…”

Lúc nghe nàng nhắc tới, Thiên Mạch mới nhớ tới Thu Thần Vô Luyến cũng mặc y phục của người Đại Vị, ngột ngạt trong lòng mới thoáng tiêu tan một chút. Nhưng mà giải thích một nửa Tiểu Băng Quân lại đột nhiên nghĩ đến, cách ăn mặc và y phục của mình phải không cùng hắn có quan hệ mới đúng. Trong lòng nghĩ như vậy, miệng liền không tự giác trề ra.

“Ta cảm thấy trang phục của nữ tử Đại Vị rất đẹp mắt, ta cực kỳ thích. Huynh sao có thể… sao có thể….” Nàng giơ tay giải cứu bím tóc phải cần thời gian rất lâu mới tết đẹp như vậy, có chút dỗi hạ mí mắt, một câu sau cùng chung quy không dám nói hết. Nàng vốn tính toán nói huynh như thế nào có thể ngay cả ta mặc cái gì cũng quản, lại mơ hồ cảm giác được lời này rất không ổn, vì thế đúng lúc dừng lại.

Ngón tay đang gỡ bím tóc nàng dừng lại, trong lều đột nhiên yên lặng, tĩnh đến mức làm cho người ta hoảng hốt.

Lâu giống như qua một đời vậy, đang lúc Tiểu Băng Quân rốt cục chịu không được bất an trong lòng, ngước mắt lén dò xét người trước mặt khi đó, ngón tay giữa bím tóc rút ra ngoài. Lòng của nàng không hiểu sao lập tức cũng đi theo, tựa như bị mất cái gì.

Thiên Mạch di chuyển rồi. Trong tay hắn vẫn đang cầm cái lược kia, sau đó khoanh chân ngồi ở trên chiếu.

“Nếu thích… thì giữ đi.” Ngữ khí đạm mạc, mang theo bất đắc dĩ cùng tự giễu làm cho người ta khó có thể phát hiện. Không để cho Tiểu Băng Quân nghĩ nhiều, hắn chuyển đề tài quay về nghi vấn lúc đầu của nàng. “Đầu nàng va chạm bị thương, cho nên quên một số việc.” Không có nói năng rườm rà, hắn dùng một câu khái quát toàn bộ mọi chuyện. Đời người vốn là như thế này, câu nói đầu tiên có thể nói xong, đâu cần phải thị phi nhiều như vậy.

Tiểu Băng Quân ngồi chồm hỗm trước mặt hắn, nghe vậy không tự giác mò mẫm hướng gáy thỉnh thoảng vẫn co rút đau đớn, trong lòng lại thấp thỏm thái độ đột nhiên trở nên xa cách của hắn.

“Ta đây… ta vì sao ở cùng với huynh?” Nàng kỳ thật muốn hỏi chính là nàng cùng Thiên Mạch là loại quan hệ gì, không nghĩ tới lời tới lưỡi lại quay vòng, liền thay đổi.

Ánh mắt Thiên Mạch rơi trên cây lược màu tím đậm trên tay, đột nhiên nhớ tới ngày đó ở Huyễn Hải Bích Ba đài nàng quỳ rạp trên đất nói muốn đi phương Nam, chiếc lược này được cài trên mái tóc nàng phát ra ánh mặt trời phiêu bồng, nhất thời mà lại xuất thần, không phát giác Tiểu Băng Quân đang tháo mấy bím tóc còn lại ra.

Thấy hắn nhìn chằm chằm vào cây lược đã hoàn toàn quên sự tồn tại của mình, trong lòng Tiểu Băng Quân đột nhiên có chút khó chịu, vì thế di chuyển tới gần một chút, từ trong tay hắn đoạt lấy cây lược, cười mỉm mà nói: “Tóc ta đều bị huynh làm cho rối loạn rồi, cần phải chải lại.”

Thiên Mạch lấy lại tinh thần, nhìn mái tóc dài xoã tung của nàng, mặt mày cong cong, nụ cười nhàn nhạt, không tự giác giơ tay sờ lên mặt nàng, lòng ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua khoé môi nhếch lên của nàng.

“Hạ Nhi, ta hy vọng nàng có thể luôn cười như vậy.”

Tiểu Băng Quân bị động tác sờ sờ vô cùng thân thiết của hắn làm cho ửng đỏ, mà ngay sau một khắc bởi vì cái tên từ trong miệng hắn gọi ra mà mất đi huyết sắc. Nàng không có quên, hắn từng nói qua Hạ Nhi là thê tử của hắn. Chẳng lẽ bộ dáng của nàng thật sự giống cái người gọi là Hạ Nhi kia sao? Cho nên hắn thường thường sẽ gọi sai, A Mục cũng gọi sai. Không hiểu sao, nàng có chút hâm mộ người nữ tử kia, hâm mộ nàng có thể có được ánh mắt chuyên chú như vậy của hắn.

“Thiên Mạch.” Nàng vô ý thức thấp giọng gọi một tiếng, nói không nên lời trong lòng là tư vị gì. Chỉ là lần này, không xoắn xuýt cách gọi tên của hắn.

“Uhm.” Thiên Mạch mỉm cười, bàn tay hướng lên trên, làm chuyện mà từ lúc gặp mặt vẫn muốn làm, xoa xoa mái tóc nàng. “Tiểu Băng Quân, nàng liệu có vật gì cần tìm hoặc chuyện muốn làm?” Hắn hỏi một vấn đề đã từng hỏi qua nàng. Lúc trước nàng nói muốn gặp Thu Thần Vô Luyến, muốn Băng thành cũng không cần phải đưa nữ tử đến biệt tộc. Hắn đã vì nàng làm được chuyện thứ nhất, tương lai không xa, cũng sẽ vì nàng hoàn thành chuyện còn lại. Nhưng mà, hắn vẫn muốn hỏi nàng vấn đề này. Hỏi nàng đã mất đi trí nhớ.

Nghe được hắn gọi tên mình, Tiểu Băng Quân cũng không có cảm giác vui sướng, nhưng dù sao vẫn là tính tình hài tử, rất nhanh liền bị vấn đề của hắn dời đi lực chú ý.

“Ta muốn chân chính gặp ca ca tóc bạc.” Nàng nắm chặt lược trong tay đặt ở ngực, ánh mắt lấp lánh nói, trong giọng nói tràn ngập mong đợi. Quên chuyện hoà thân, quên sự ly biệt cùng Thu Thần Vô Luyến, nàng lúc này trong lòng duy nhất nhớ mãi không quên đó chính là thiếu niên một đầu tóc bạc ở trong mộng vẫn thường nhìn thấy kia, mà đây cũng là nguyện vọng duy nhất trong vài năm nàng mê man. Cho nên Thiên Mạch vừa hỏi, ngay cả suy tư cũng không cần liền nói ra.

Khoé môi Thiên Mạch đạm nhạt cười, đầu lưỡi thấp thoáng nổi lên một tia cay đắng, rất lâu lại không cách nào đáp lại. Mãi đến Tiểu Băng Quân đưa tay qua túm lấy tay áo hắn, động tác cẩn thận kia cùng với mê hoặc cùng bất an di động trong con ngươi đen khiến cho ngực hắn cứng lại, lời nói cứ như vậy mà thốt ra.

“Ta dẫn nàng đi.”

Tiểu Băng Quân hoảng sợ, thần sắc cổ quái ngửa đầu nhìn về phía Thiên Mạch, “Huynh làm sao biết ta nói tới ai?” Người trong mộng ngay cả chính nàng cũng không biết là ai, lại phải tìm như thế nào.

“Ta biết.” Thiên Mạch nhìn vào mắt nàng, nhìn ảnh ngược của mình trong đó, thản nhiên nói: “Nàng đã vẽ qua.”

Tiểu Băng Quân có khoảnh khắc thất thần, rồi sau đó mới hơi có chút trì độn trừng lớn đôi mắt đẹp, cà lăm nói: “Ta.. ta vẽ qua?”

“Ừ.” Thiên Mạch dời mắt, không muốn nói tới chuyện này. Hoặc là nói hắn đã tập thành thói quen nàng đem tất cả tâm tư đều đặt ở trên người mình, bởi vậy hết sức không muốn từ trong miệng nàng nghe được nhớ nhung đối với người khác.

“Thiên Mạch, chúng ta quen biết đã bao lâu?” Nhưng mà Tiểu Băng Quân lại đối với mười một năm mình mất đi kia càng ngày càng hiếu kỳ, một lòng muốn biết rõ vài năm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thiên Mạch lặng im, sau lại hỏi lại “Nàng không sợ ta lừa nàng à?” Nếu là hắn, thà rằng không biết, cũng tuyệt sẽ không từ chỗ người khác hỏi thăm chuyện đã qua của chính mình.

“Huynh vì sao phải gạt ta?” Tiểu Băng Quân lấy làm lạ hỏi.

Thiên Mạch nghẹn lời, nhìn chằm chằm ánh mắt vô cùng ngây thơ của nàng, một hồi lâu đột nhiên lắc đầu bật cười. Hắn vẫn lo lắng nàng quá mức hồn nhiên, hiện tại mới biết được là xem thường nàng. Trên thực tế, đến bây giờ, lúc nên thông minh nàng sẽ không ngu dốt, mà lúc không nên biết nàng cũng tuyệt không tự cho mình thông minh. Nghĩ đến đây, hắn nhịn không được đưa tay xoa xoa đầu nàng.

“Ta không lừa nàng.” Hắn nói, ánh mắt sâu thẳm, từ từ rơi vào trong hồi ức.

“Bao lâu rồi ta cũng không nhớ được. Chỉ là lúc biết nàng tới, nàng toàn thân mặc đồ đỏ, rõ ràng là rất sợ hãi, trên mặt vẫn mỉm cười ngọt ngào.” Chính bởi vì tươi cười quật cường mà ấm áp kia, hắn quyết định cho nàng một cơ hội. Nếu không một nữ tử đơn thuần không liên quan gì chết dưới vó ngựa Huyết đạo cùng hắn lại có quan hệ gì chứ?

“Tới?” Tiểu Băng Quân tóm được trọng điểm, khẩn trương chen lời.

Thiên Mạch gật đầu, “Điện Hắc Vũ.”

Điện Hắc Vũ… Nghi hoặc trong lòng Tiểu Băng Quân càng sâu, nàng tự nhiên nghe qua điện Hắc Vũ, chỉ là chính mình vì sao sẽ đi vào trong đó?

“Về sau thế nào?” Vấn đề quá nhiều, chỉ có thể trước biết rõ cái chính, cái khác có thể đợi sau này hãy nói.

“Nàng vẫn ở trong điện Hắc Vũ, một năm trước mới rời đi.” Đơn giản một câu. Nói xong, trong mắt Thiên Mạch bất giác hiện lên ý cười không dễ phát giác, hắn dám khẳng định, sau khi nghe xong miêu tả của hắn, nàng tuyệt sẽ không hiểu rõ bản thân trải qua những gì so với trước khi nghe hắn nói.

Quả nhiên, trên mặt Tiểu Băng Quân một mảnh mê mang, quá khứ không thấy rõ ràng lên,  ngược lại càng hỗn loạn.

“Huynh… nói rõ hơn được không?” Ngàn lời vạn chữ không biết hỏi từ đâu, chỉ có thể làm ra một cầu xin như vậy.

Thiên Mạch thở dài, chung quy không đành lòng thấy nàng phiền não, liền đại khái đem chuyện mấy năm nay nói một phen. Trước biến loạn, hai người ít xuất hiện cùng nhau, cũng không có gì có thể nói. Mà nhiều năm này, hắn cũng chỉ đặt trọng điểm trên biến loạn, còn về quan hệ của hai người nhưng lại bỏ qua.

Tiểu Băng Quân vừa nghe vừa gật đầu, sau cùng vẻ mặt hiểu rõ mà nói: “Hoá ra chúng ta quen lâu như vậy, khó trách ta cảm thấy muốn được thân cận với huynh.”

Thiên Mạch rũ mắt, không có đáp lại những lời này, chờ nàng tiếp tục truy vấn. Nhưng mà Tiểu Băng Quân lại an tĩnh lại, tựa hồ cảm thấy được không sai biệt lắm, điều này làm cho hắn không khỏi mơ hồ có chút thất vọng. Hắn vốn tưởng rằng nàng sẽ hỏi, nàng cùng hắn có quan hệ gì.

“Huynh nói huynh biết ca ca tóc bạc, có thật không?” Đợi một lúc lâu sau, Tiểu Băng Quân mở miệng lần nữa, hỏi lại là vấn đề này.

Thiên Mạch khẽ cương cứng, nhìn kỳ vọng trong mắt nàng, trái tim không hiểu căng lên, co rút có chút khó chịu.

“Đúng vậy.” Mở miệng, yết hầu hắn khô khốc, chỉ phun ra hai chữ liền không nói được nữa. Lúc này hắn mới biết được, lúc trong lòng nàng có người khác, hắn căn bản không thờ ơ được. Như thế, nếu như cuối cùng nàng lựa chọn không làm bạn bên cạnh hắn, hắn thật có thể như trước cho rằng có thể ung dung buông tay như vậy sao?

Hắn vẫn cho là nàng có thể trở lại cuộc sống của người bình thường, cùng người bình thường bình an đến già, sẽ tốt hơn so với đi theo mình cùng đối mặt với năm tháng không ngừng nghỉ từng chút từng chút mất đi sự vui vẻ. Hắn không đành lòng nhìn tươi cười trên mặt nàng bị năm tháng mài mòn, sau đó trở thành vô tình vô tự như bọn họ, lại trước giờ không nghĩ tới chính mình sẽ không bỏ được.

Thậm chí có một ngày hắn cũng sẽ bỏ không được một nữ tử Nhân tộc….. Thiên Mạch cười khổ trong lòng, bỗng nhiên đứng lên đi ra ngoài lều.

“Thiên Mạch, huynh đi đâu đó?” Tiểu Băng Quân cả kinh, khẩn trương đứng dậy đi theo.

Bàn tay dưới ống tay áo xanh nhạt đã siết chặt, Thiên Mạch đứng lại, hơi nghiêng mặt, “Đi tìm hắn. Nàng cũng muốn đi?” Những băn khoăn này vào lúc tâm tư nàng không còn đặt trên người mình nữa đột nhiên trở nên chẳng còn quan trọng rồi. Ngại gì để cho nàng biết chỗ quái dị của bản thân. Ngại gì để cho nàng biết trong mắt nhân loại hắn kỳ thật là một con quái vật.

“Hiện, hiện tại sao?” Tiểu Băng Quân ngạc nhiên, bàn tay theo bản năng túm chặt ống tay áo hắn, giống như sợ hắn chạy.

“Ừ.” Thiên Mạch biểu tình lạnh lùng, tâm lại bởi vì động tác nhỏ của nàng mà mềm nhũn, bắt đầu có chút mâu thuẫn, “Nàng nếu như không sợ…….” Hắn bổ sung, đột nhiên hy vọng nàng có thể buông tha.

Nghe được câu nói kế tiếp của hắn, Tiểu Băng Quân cười rộ lên, trong mắt tràn đầy tín nhiệm. “Ta không sợ. Có điều ta phải nói với Luyến Nhi cùng tỷ phu bọn họ một tiếng, để bọn họ đừng lo lắng.”

Nhìn bóng dáng nàng chạy tới lều bên cạnh, trong mắt Thiên Mạch hiện lên ôn nhu ngay cả chính mình cũng không phát hiện, thấp giọng mắng một câu. “Đứa ngốc.” Cái gì cũng không hỏi rõ, liền như vậy đi theo hắn, làm sao có thể có nha đầu ngốc như vậy. Trên thực tế hắn cũng không biết Minh Chiêu Thành Gia ở nơi nào, còn cần phải từ tin tức tình báo của Nữ Nhi lầu mới biết được

Minh Chiêu Thành Gia… Nghĩ đến nam nhân trên mặt luôn treo ý cười ôn hoà, hắn bất giác nhíu mi. Nếu như thích nam nhân kia, chỉ sợ cũng không phải một chuyện tốt. Nhưng mà, không vì nàng chấm dứt tâm nguyện này, vô luận nàng hay chính hắn đều khó có khả năng an tâm.

Trong lúc đang mâu thuẫn, Tiểu Băng Quân đã chạy trở về, phía sau đi theo một nhà Thu Thần Vô Luyến.

“Mùng mười tháng tám ta sẽ đến Uyển Dương. Nếu như lo lắng, các người có thể ở nơi đó đợi.” Không đợi Thu Thần Vô Luyến mở miệng, Thiên Mạch nói, sau đó chuyển hướng sang Tử Tra Hách Đức, “Sự tình liên quan tới quyền lực nơi thảo nguyên, người Địa Nhĩ Đồ ngươi sao bỏ qua cơ hội.”

Tử Tra Hách Đức vừa nghe liền hiểu rõ, mày rậm như đao khắc không khỏi nhíu lại, trầm ngâm khoảnh khắc, rốt cục hạ quyết định, “Đến lúc đó Tử Tra Hách Đức nhất định ở tại nơi đó xin đợi đại giá.” Có chuyện chung quy phải giải quyết, hắn không thể để cho thê nhi vẫn theo chính mình trải qua cuộc sống trốn chạy. Hắn quá rõ ràng, Thu Thần Vô Luyến mặc dù không nói, trong lòng kỳ thật cực độ khát vọng cuộc sống yên ổn.

Thiên Mạch khẽ gật đầu, sau đó khư khư giữ chặt eo nhỏ của Tiểu Băng Quân, lên xuống mấy cái liền rời khỏi tầm mắt mọi người, cũng không đi về thành Vân Phù, mà chuyển hướng sang núi non trùng điệp mênh mang.

“Ngựa….. chúng ta sao lại không cưỡi ngựa…….”

“………Ta còn chưa thu thập hành lý…..”

Tốc độ Thiên Mạch rất nhanh, gió thổi qua người không mở mắt ra được, Tiểu Băng Quân đành nhắm mắt, bám chặt vào hắn, sau một hồi mới nhớ tới muốn lên đường mà bọn họ chưa chuẩn bị cái gì, không khỏi hậu tri hậu giác lớn tiếng. Nhưng mà gió quá lớn, giọng nói từ trong miệng nói ra liền bị thổi tan, ngay cả chính nàng cũng không nghe được, càng không cần phải nói đến câu trả lời của Thiên Mạch.

<< Chương Trước II Chương Sau >>

0 0 votes
Article Rating
 
Subscribe
Notify of
guest

1 Comment
oldest
newest most voted
Inline Feedbacks
View all comments
Hoàng Ngân
Hoàng Ngân
June 29, 2019 2:04 PM

Truyện hay lắm. Cảm ơn bạn

^^
1
0
Would love your thoughts, please comment.x
()
x