“Trợ lý Tề, trợ lý Tề, anh sao vậy? Mau buông em ra.” Phúc Viên Viên giãy dụa muốn giựt tay ra khỏi tay Tề Yến.
“Đừng động đậy!” Sắc mặt Tề Yến điên cuồng rống lên một câu. Phúc Viên Viên nhìn anh như vậy, không dám nói nữa, thất tha thất thểu theo anh đi tới bãi đỗ xe, lại bị anh nhét mạnh vào trong xe.
Cô hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý gì đã bị quăng vào xe, xoa xoa cánh tay bị đau do anh nắm phải, rất nhanh ngồi đàng hoàng lại rồi thắt dây an toàn. Cô còn chưa kịp nói gì, xe đã rồ lên một tiếng lao đi.
“Trợ lý Tề, anh sao vậy, anh muốn đưa em đi đâu?” Kiềm chế không được, Phúc Viên Viên thật cẩn thận hỏi một câu. Cô cảm thấy trợ lý Tề kỳ lạ sao đó.
Tề Yến không trả lời cô, xe cấp tốc chạy thẳng một đường. Ngồi trên xe, Phúc Viên Viên cũng không dám nói gì, nhưng chỉ cảm thấy lồng ngực co thắt liên tục, mơ hồ có chút suy nghĩ nhưng không dám nói ra.
Không biết xe đã chạy bao lâu, lâu đến nỗi Phúc Viên Viên dựa vào kính xe mà ngủ. Bỗng nhiên một tiếng “két” chói tai vang lên, xe đồng thời dừng lại, cả người cô đều bị dọa cho tỉnh dậy.
Tề Yến đỏ mắt, ngồi trên xe nhìn cô, nhìn thấy sự sợ hãi của cô, đôi mắt cũng sắp đỏ lên rồi.
“Có phải Thiên Hựu gặp chuyện gì rồi không? Anh mau nói đi!” Cả đường đi cô đã nghĩ tới chuyện này, nhưng Tề Yến không nói, cô cũng không dám hỏi nhiều.
Tề Yến chậm rãi mở miệng….
Ngoài cửa xe bắt đầu mưa, mưa từ từ càng rơi càng lớn, mà Tề Yến ngồi phía trong xe, đối mặt với Phúc Viên Viên kể lại sự tình. Sắc mặt Phúc Viên Viên lúc bắt đầu từ lo lắng đến kinh ngạc, sau đó chuyển sang đau lòng.
Sau nửa tiếng đồng hồ, cô mang theo sắc mặt trắng bệch cùng Tề Yến xuống xe. Nhìn khắp xung quanh, bọn họ hình như đang ở trên núi, bên cạnh chỉ có một căn nhà duy nhất. Cô theo Tề Yến cùng nhau bước vào.
Xuyên qua phòng khách, bước lên bậc thang tới lầu hai, bọn họ bước tới căn phòng gần nhất. Tề Yến thối lui vài bước, Phúc Viên Viên nhìn anh một cái, tiến lên đẩy cửa liền nhìn thấy người nằm trên giường.
Lạc Thiên Hựu nằm trên giường, tướng mạo vốn dĩ tuấn mỹ đã có chút biến dạng, trở nên rất gầy. Màu da trắng như tuyết so với lần đầu gặp nay đã là một mảng xanh xao, thoạt nhìn có chút dọa người.
“Đồ lừa đảo….. Đồ lừa đảo.” Phúc Viên Viên đau lòng ngồi bên cạnh giường, không biết mình nên tức giận xoay người bỏ đi hay là phẫn nộ lao vào đánh cho tên lừa đảo này một trận.
Trợ lý Tề đã nói với cô rồi, cô nói mà! Rõ ràng bản thân chỉ là một cái bánh bao, sao có thể lọt vào mắt trai đẹp? Hóa ra chỉ vì cô là phúc tinh, là quý nhân của anh, anh mới tiếp cận cô, đối xử tốt với cô…..
Ngay từ lúc bắt đầu biết chuyện này, cô thực sự rất tức giận. Từ nhỏ đến lớn chưa từng đau lòng như vậy, không dễ dàng gì yêu thương một lần, vốn dĩ mang theo sự bất an, bây giờ lại khiến cô biết được, người cô thích là có mục đích tiếp cận cô, cô thật sự rất buồn….. Huhuhu…..
Đáng giận nhất chính là, nhìn thấy bộ dạng anh nằm trên giường như vậy, cô lại còn lo lắng, đau lòng!
“Thiên Hựu, Thiên Hựu, anh tỉnh dậy đi.” Cho dù đau lòng thương tâm, cô vẫn không muốn nhìn thấy bộ dạng anh nằm trên giường nửa sống nửa chết.
“Mong em đừng trách Tổng giám đốc, anh ấy đã bị tra tấn 10 năm rồi. Anh ấy không phát điên đã xem như một kỳ tích. Sự xuất hiện của em giống như người chết đuối vớ được khúc gỗ, cho dù là ai cũng sẽ không buông tay.” Tề Yến một lần nữa thấy Lạc Thiên Hựu rơi vào mê man không thể tỉnh lại, cuối cùng nhịn không được nói ra.
Lúc này Tổng giám đốc đã mê man hơn hai mươi mấy tiếng đồng hồ, anh thật sự rất sợ anh ấy cứ như vậy bị bắt đi trong giấc ngủ. Tổng giám đốc không muốn nói, không sao hết, để anh nói! Chỉ cần có thể cứu Tổng giám đốc, cho dù tội nghiệt gì anh cũng đồng ý gánh chịu!
Nếu cô Phúc không đồng ý giúp Tổng giám đốc, vậy cũng đừng trách anh sử dụng thế lực của Lạc thị, bức cô vào khuôn phép!
Cũng may, mặc dù cô Phúc rất tức giận, rất đau lòng, nhưng vẫn buông không được Tổng giám đốc.
“Kỳ thực, sau khi Tổng giám đốc phát hiện gây ra thương tích cho em ngày càng nhiều, anh ấy không đành lòng nhìn thấy em như vậy, vì thế mới rời xa em, muốn một mình đối mặt.” Chỉ là Tổng giám đốc rất ngốc, nếu như một mình anh có thể thắng được ác linh kia, sao lại có thể kéo dài tới 10 năm không thoát ra được.
Phúc Viên Viên nghe xong, cúi đầu cắn chặt môi. Cô cũng không biết bản thân có thể giúp Lạc Thiên Hựu việc gì, cô cũng không phải thầy phong thuỷ, đạo sĩ gì đó, sao có thể giúp?
Thầy phong thuỷ? Trong đầu lóe lên tia sáng! Cô tháo ngọc bội đeo trên cổ ra, hai tay chắp lại nói, “Tổ mẫu nương nương, cầu xin người cứu anh ấy.” Đây là bùa hộ mạng ông nội cho cô, hi vọng có tác dụng.
Cô từ từ đeo ngọc bội lên cổ anh.
Cảnh tượng khủng khiếp xuất hiện—- —–
Đèn trong phòng trong phút chốc đều tắt hết, rồi lại đột nhiên chớp lóe loạn xạ. Tiếp đó một tiếng sóng điện từ chói tai vang lên, giường của Lạc Thiên Hựu cũng rung lắc liên tục.
“A!” Phúc Viên Viên trừng lớn mắt, cô sợ hãi nuốt nước miếng một cái, liếc mắt nhìn Tề Yến.
Kế tiếp giống như đất rung núi chuyển, giường của Lạc Thiên Hựu bắt đầu rung lên kịch liệt, trong phòng bỗng chốc trở nên rất lạnh, rất lạnh.
Hết thảy những chuyện xảy ra trước mắt khiến hai người Tề Yến và Phúc Viên Viên đều sợ hãi. Phúc Viên Viên liều mạng ôm lấy Lạc Thiên Hựu không buông, cô có cảm giác, nếu buông tay bây giờ, Lạc Thiên Hựu sẽ không quay lại nữa!
Tề Yến đứng ở cửa, nhìn thấy cảnh tượng làm anh sởn hết gai ốc. Dường như có một bóng đen từ người Lạc Thiên Hựu thoát ra, bóng đen đó giống như bị bắn ra vậy, xuyên qua cửa sổ bay đi mất.
Ánh đèn huỳnh quang vốn đang chớp tắt không ngừng bỗng nhiên tắt hẳn, sau đó lại từng chiếc từng chiếc sáng lên, tất cả dường như khôi phục lại bình thường. Đúng lúc bọn họ tưởng rằng không có chuyện gì nữa, đèn huỳnh quang lại chớp chớp lên vài cái.
“Bụp!” Từng chiếc tiếp từng chiếc toàn bộ đều nổ tung, cả căn phòng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ. Một tràng thét chói tai từ ngoài cửa truyền đến.
Phúc Viên Viên đang che chắn trên người Lạc Thiên Hựu, cho dù toàn thân đều run rẩy, nhưng cũng không buông tay.
“Thiên Hựu… Thiên Hựu…” Không biết qua bao lâu, trên đỉnh đầu cô truyền tới một lực nhẹ, dịu dàng xoa xoa đỉnh đầu cô.
Khuôn mặt nhỏ đang khóc thê thảm ngẩng lên, nhìn thấy Lạc Thiên Hựu đã mở mắt, cô kìm không được ôm lấy anh khóc lớn.
“Anh dọa chết em rồi….. huhu… Thiên Hựu…” Bây giờ cô chỉ nghĩ tới sự tình đáng sợ gặp phải lúc nãy, tại thời điểm sống chết, tất cả những thứ khó chịu không còn là vấn đề, chỉ quan tâm anh có bình an hay không.
Lạc Thiên Hựu đau lòng vỗ về lưng cô, “Đừng khóc, anh xin lỗi.” Trong thời điểm mê man, anh từ từ cảm giác được sinh mệnh đang rời đi. Vốn tưởng rằng lần này mình sẽ ra đi, không ngờ cô lại xuất hiện, anh vẫn là ở bên cạnh cô mới tránh được một kiếp này.
Phúc Viên Viên chôn trong lòng ngực anh khóc thút thít, lắc đầu quầy quậy. Vừa nãy tận mắt chứng kiến tất cả những chuyện kia đã đủ rồi, Lạc Thiên Hựu đã phải chịu đựng sự việc kinh khủng kia nhiều năm như vậy, sao cô có thể trách anh chứ? Đó là sự tra tấn đáng sợ biết dường nào…
Trước ngực truyền đến cảm giác ẩm ướt làm đôi mắt Lạc Thiên Hựu cũng có chút chua xót, hai tay ôm chặt lấy cô, ghé vào tai cô không ngừng nói nhỏ, “Anh xin lỗi…. Anh xin lỗi…”
“Chỉ cần anh còn sống là tốt rồi.” Phúc Viên Viên khẽ khàng nói. Cô không quan tâm việc anh cố ý tiếp cận cô, bây giờ chỉ hi vọng anh có thể bình an vô sự.
“Bây giờ phải làm sao đây?” Cô rất sợ thứ đồ kia sẽ quay lại quấn lấy Lạc Thiên Hựu.
“Chúng ta rời khỏi đây trước rồi nói.” Tề Yến bước tới nói. Đèn ở biệt thự này đều đã hư hết rồi, thân thể Tổng giám đốc cũng không thích hợp ở lại đây, vẫn là đến bệnh viện trước kiểm tra một chút thì tốt hơn.
“Được.” Hai người Phúc Viên Viên cùng Tề Yến đỡ Lạc Thiên Hựu yếu ớt rời khỏi biệt thự.
Ở trên xe, Phúc Viên Viên đau lòng lau mồ hôi cho Lạc Thiên Hựu, “Thiên Hựu, anh không sao chứ?” Tình hình của anh dường như rất tệ, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Lạc Thiên Hựu cố ép bản thân cười cười, đưa tay vuốt ve mặt cô, “Tiểu Viên, nếu như… Em đừng quan tâm anh nữa.” Vừa rồi anh nhẩm tính thời gian, ngày mai, ngày mai chính là ngày giỗ của Trân rồi.
“Sao em có thể bỏ mặc anh không quan tâm chứ! Anh đừng nói lung tung, đừng dọa em sợ.” Nước mắt không dễ gì mới ngừng lại được giờ lại rơi như mưa, đau lòng đến mức không biết phải làm sao, cô hận bản thân bất lực, rốt cuộc ai có thể giúp anh đây?
Trong đầu đột nhiên lóe lên một ý tưởng.
Không! Vẫn còn một người có thể giúp anh! Phúc Viên Viên đột nhiên nhớ tới lời ông nội nói, còn có ngọc bội.
Có phải ông nội sớm đã biết được sự việc này sẽ phát sinh? Đây không phải biểu hiện ông nội có thể giúp anh sao? Nhất định là như vậy!
“Em biết còn có người có thể giúp anh, ông nội em.” Cô ngước mắt nhìn anh.
Lạc Thiên Hựu dừng một chút, “Ông nội em?” Trên tư liệu của cô có đề cập qua, ông Phúc đã từng là một đạo sĩ có tiếng của Đài Loan, nhưng mà, nếu như tìm đạo sĩ có tác dụng, không phải chú Hà có thể giải quyết sao? Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của cô, anh cũng không biết mở miệng ra nói chuyện này thế nào.
Như nhìn thấy trong đáy mắt anh có chút không tin tưởng, cô nắm lấy tay anh, “Anh tin em! Ông nội em thật sự rất lợi hại!” Cô nhớ đã từng nghe mẹ kể, trước đây ông nội đích thực là một đạo sĩ vô cùng nổi danh.
Lạc Thiên Hựu cũng không muốn kéo thêm một người xuống nước, nhưng nhìn thấy bộ dạng của cô, nhịn không được vẫn thuận theo gật đầu, “Anh biết rồi, chúng ta thử xem, đợi quay về Đài Bắc, chúng ta sẽ đi mời ông nội em tới.”
“Ừm!” Phúc Viên Viên kéo tay anh, đau lòng nhìn khuôn mặt tiều tụy của anh.
Cô tin ông nội nhất định sẽ có cách.
Từ trên núi trở về nhà, Phúc Viên Viên rất kinh ngạc phát hiện ông nội đã đứng đợi trước cửa khu nhà bọn họ. Cô nhớ mình chưa hề nói với ai trong nhà chỗ ở hiện tại, không biết ông nội sao có thể tìm tới? Như vậy xem ra, ông nội thật sự có mấy phần bản lĩnh.
Sau khi ông nội bước tới, nhìn Lạc Thiên Hựu thật lâu không nói gì, chỉ thở dài, nói đúng một câu, “Oan nghiệt mà.”
Bây giờ đã hơn 12 giờ đêm rồi, theo dân gian, hôm nay cũng là ngày cửa quỷ môn quan mở ra. Quay trở về phòng, không biết vì sao, rõ ràng là buổi đêm mùa hè, cô cư nhiên lại cảm thấy lạnh lẽo. Trong phòng không hề mở máy lạnh, thế nhưng xung quanh lại tràn ngập khí lạnh buốt người, khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Ông a Liệt…..Nhất a Am a……” Ông nội mặc một bộ đạo bào màu vàng, trên đầu đội đạo quan, một tay cầm kiếm gỗ đào đứng ở phía trước bàn tế đã được bài trí sẵn, tay còn lại chỉ vào mũi kiếm, cất giọng khẽ ngâm.
Hai người Phúc Viên Viên và Lạc Thiên Hựu đứng ở một bên, im lặng nhìn ông. Phúc Viên Viên lòng tràn đầy kinh ngạc, bên tai truyền đến giọng niệm chú không giống giọng điệu nói quốc ngữ Đài Loan buồn cười thường ngày của ông, là giọng điệu rất thoải mái, khiến cho người ta nhẹ nhõm.
Không khí lạnh lẽo vốn đang áp bức bốn phía, bởi vì lời niệm chú này tựa hồ đã bị đánh tan ra. Không biết qua bao lâu, tiếng niệm chú mới dần dần kết thúc. Ông Phúc mở mắt ra, thần sắc chăm chú nhìn về phía trước. Phúc Viên Viên cùng Lạc Thiên Hựu cũng theo ánh mắt ông nhìn về phía trước.
Một màn sương đen mờ mịt từ từ ngưng tụ lại thành một hình người, hình dáng từ mơ hồ trở nên rõ ràng. Một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi dần dần hiện rõ trước mắt ba người.
Toàn thân Lạc Thiên Hựu chấn động, không dám tin nhìn đối phương, “Trân?!”
Cảnh tượng này khiến người ta có chút sởn tóc gáy, Phúc Viên Viên không khỏi kéo tay anh, lùi lại phía sau anh.
“Chúng ta đi thôi.” Giọng nói của Trân vang lên trong hư vô mờ mịt, một chút cũng không để ông Phúc vào trong mắt. Thân ảnh thong thả lướt về phía Lạc Thiên Hựu, nghiêng đầu, nở nụ cười ngọt ngào.
“Yêu nghiệt! Cô và cậu ta vốn dĩ không có duyên, hà tất phải khổ sở cưỡng cầu? Mau chóng quay về nơi cô nên đi đi, nếu cứ cố chấp, vĩnh viễn sẽ không có cơ hội đầu thai!” Ông Phúc cầm cây kiếm gỗ đào chắn trước mặt hai người bọn họ, tay còn lại nắm một xấp bùa vàng đặt ở trên bàn, ném lên trời—
Lá bùa màu vàng ở giữa không trung bay tản ra, chậm rãi rơi xuống đất. Khuôn mặt trắng bệch vốn dĩ đang nở nụ cười ngọt ngào, nhưng đến khi cô ta bước lên trên phạm vi lá bùa vẽ ra, sắc mặt càng ngày càng quái dị, ngẩng mạnh đầu phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
“A….a…..”
Phúc Viên Viên sợ đến mức cả mặt không còn giọt máu. Tiếng kêu thảm thiết của Trân khiến lỗ tai người ta đau nhức. Lạc Thiên Hựu vội vàng bịt tai cô lại, hai người cùng lúc lùi về phía sau, mãi đến khi gần sát tường mới dừng lại.
Tiếng thét chói tai trong phút chốc dừng lại, Trân chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đã biến thành một màu đỏ tươi, nhe răng trợn mắt, bộ mặt dữ tợn, rũ ngón tay xuống hai bên, móng tay mọc dài ra, hét lớn một tiếng, cả người bổ nhào về phía trước —
Ông Phúc cầm lấy gương bát quái trên bàn tế, xoay người liền chắn ngay trước mặt cô. Ngón tay Trân vừa đụng vào gương bát quái, giống như đụng phải đồ gì đó nóng rực liền hét lên, cô thống khổ rụt tay lại, tròng mắt đỏ như máu mở thật to.
“Lão già thối tha! Ông đừng xen vào việc của người khác! Anh ấy là của tôi!” Đôi mắt u oán nhìn thẳng Lạc Thiên Hựu, hết sức cố chấp.
Trong lòng Lạc Thiên Hựu run lên, mặc dù sợ hãi nhưng lại không né tránh nhìn cô, bàn tay to lớn theo bản năng đem Phúc Viên Viên che ở phía sau.
Hành động này giống như kích động đến Trân, cô hét lên một tiếng.
“Bụp bụp bụp bụp!” Bóng đèn bị nổ mấy cái, số còn lại bắt đầu chớp tắt không ngừng.
“Trần quy trần, thổ quy thổ, cô sớm đã không còn là người trên thế gian, sao lại có thể cùng cậu ta ở cùng một chỗ. Hơn nữa, trời đã định cậu ta không phải là người có duyên với cô, nhân cơ hội quỷ môn mở ra, cô nhanh chóng trở về Minh giới, nói không chừng còn có cơ hội đầu thai lại làm người.” Ông Phúc cầm kiếm gỗ đào chỉa về phía cô, gương bát quái trong tay không ngừng xoay tròn.
<< Chương Trước II Chương Sau >>
[…] 6 – Chương 7 – Chương 8 – Chương 9 – Chương […]
Cố chấp chỉ làm cho tất cả mọi người đều đau khổ, nếu đã biết ko duyên phận còn hà tất cưỡng cầu, tội biết bao