Phượng phủ hối hận rồi, hắn thật sự cảm thấy tối hôm đó không đuổi nàng đi là quyết định sai lầm nhất cuộc đời hắn.
Đôi mắt dưới hàng chân mày rậm đỏ lên, đau lòng nhìn căn nhà gỗ do một tay hắn dựng lên, hành lý đeo trên lưng. Vài cây thuốc phía sau hậu viện chỉ mới gieo xuống, mặc dù vẫn chưa đến lúc nhưng hắn không đi không được!
“Sư phụ…. Thực xin lỗi, ta thật sự không cố ý.” Đứng bên cạnh hắn, Ngân Bình Nhi cúi đầu hối lỗi. Nàng thực sự không biết là sức phá hoại của mình lại lợi hại như vậy. Ở trên núi với sư phụ ngắn ngủi có mấy ngày thôi, vậy mà căn nhà gỗ đã bị phá hết một nửa.
Mặt Phượng phủ co rúm lại, trừng mắt hung dữ nhìn tên đầu sỏ phá hoại, “Ngươi không cố ý? Ngươi không cố ý đã thành ra thế này, nếu như ngươi cố ý thì còn làm thế nào nữa?” Hắn nhịn không được gào lên.
Cũng khó trách sao hắn lại tức giận như vậy, từ sau hôm nàng thiêu rụi nhà bếp tới nay, căn nhà gỗ này lần lượt bị phá hoại với tốc độ nhanh như chớp. Kêu nàng đi lau bàn, nàng lại lau đến rớt cả tay vịn ghế. Kêu nàng đi sửa sang lại vườn thảo dược, nàng lại đem thảo dược nhổ lên như nhổ cỏ dại.
Càng thảm hơn là, nàng trời sinh tính tình mơ hồ lại không biết tính toán, rõ ràng biết bản thân sở hữu sức mạnh hơn người, nhưng lúc nào cũng không để tâm cứ phủi phủi dọn dọn căn nhà gỗ. Thành ra phía ngoài tường bên này lủng một lỗ, bên kia lủng một lỗ. Nếu bọn họ còn không chịu xuống núi, chỉ sợ căn nhà gỗ này thật sự sẽ biến thành đống gỗ vụn.
“Sư phụ…..” Nàng tỏ vẻ đáng thương nhìn hắn.
Thấy thế, Phượng phủ ngửa mặt lên trời thở dài. Có trời mới biết, hắn tuyệt nhiên không phải vì điệu bộ đáng thương của nàng mà mềm lòng, chỉ sợ lỡ như hai người đánh nhau, hắn thật sẽ bị nàng đánh chết!
“Quên đi.” Ỉu xìu lắc đầu, hắn đành chấp nhận số phận vậy.
Xách hòm thuốc cùng đồ lặt vặt khác trên đất lên, nhìn lại căn nhà gỗ hắn yêu quý lần cuối rồi ủ rũ đi xuống núi. Ngân Bình Nhi khiêng một cái rương gỗ lớn trên vai, ngoan ngoãn đi theo sau.
Trong lòng đầy tâm sự, hai người không nói tiếng nào, cứ thế đi xuống núi. Không bao lâu, Ngân Bình Nhi cuối cùng không chịu nổi nữa, “Sư phụ, bây giờ chúng ta đi đâu?” Đây là đường xuống núi, chẳng lẽ sư phụ tính đến nhà bệnh nhân trị bệnh? Không đúng nha, đến nhà trị bệnh cũng không cần phải mang hết đồ đạc trong nhà theo bên mình như vậy chứ?
Phượng phủ mệt mỏi quay đầu liếc nàng một cái, “Xuống núi ở.”
“Dưới núi sư phụ cũng có nhà hả? Thế lên núi ở làm gì?”
“Ngươi quản ta.” Muốn giải thích cho nàng nghe cũng rất phức tạp, hắn không muốn tốn nước bọt.
“Ồ” Cái miệng nhỏ nhắn bất mãn cong lên. Sư phụ thật hung dữ, nàng đã xin lỗi rồi còn vậy nữa, có điều….
Hàng mi dài rậm như chiếc quạt chớp chớp, lén nhìn người phía trước, cái miệng nhỏ hồng lập tức cong lên. Mặc dù sư phụ lúc nào cũng bày ra vẻ mặt hung dữ mắng nàng, nhưng cho dù hung dữ thế nào đi nữa cũng chưa bao giờ ra tay đánh nàng.
Sư phụ á, chỉ giống như con gấu to lớn gầm rú phô trương thanh thế. Nghĩ vậy, Ngân Bình Nhi cười thầm, không hiểu vì sao trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
“Ngươi đang làm gì đó? Đi nhanh lên coi.” Phượng phủ đi phía trước không nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy nha đầu này đã rớt lại phía sau khá xa, đang đứng đó cười ngây ngô. Hắn lập tức nhíu mày quay lại trước mặt nàng.
“Sư phụ.” Giọng nói ngọt như mật khẽ gọi.
Phượng phủ có chút sửng sốt. Ánh nắng giữa trưa chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, làm cho cả gương mặt sáng bừng lên, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười ngọt ngào. Trong nhất thời, hắn cảm thấy nàng lúc này thật đẹp, làm tim người khác phải loạn nhịp.
Ngân Bình Nhi không chú ý đến ánh mắt hắn chăm chú nhìn nàng có bao nhiêu thiêu đốt. Khi nhìn thấy hai bên trán hắn chảy xuống mấy giọt mồ hôi, nàng vội vàng rút khăn thêu ra, tiến lại mấy bước lau mồ hôi cho hắn, hoàn toàn không cảm thấy bản thân mình làm vậy có chút mờ ám, “Sư phụ mang nhiều đồ quá, Bình Nhi giúp người mang hòm thuốc này cho.” Mặc dù đồ nàng đang khiêng là cái rương gỗ to nhất nặng nhất, nhưng cũng chỉ có mỗi cái này. Thế nhưng trên người sư phụ lại phải cõng bao nhiêu là hòm thuốc rồi hành lý, đeo như vậy so với rương gỗ của nàng hẳn là nặng hơn nhiều.
Ánh mắt Phượng phủ đột nhiên có chút kỳ quái, hắn lẳng lặng quay đầu tránh đi bàn tay của nàng, “Không cần, đi nhanh thôi.”
Đáy lòng cơ hồ có gì đó xao động, nhưng hắn cự tuyệt không để ý tới, có chút bối rối bước về phía trước, hít sâu một hơi, cố gắng xua đi suy nghĩ trong đầu. Ngân Bình Nhi ngoan ngoãn đi theo sau, trên người toát ra mùi thơm nhàn nhạt, len vào mũi hắn giống như mùi thơm lần đầu tiên hắn gặp nàng. Ngòn ngọt như mùi thơm của táo.
Hai người lại một lần nữa rơi vào im lặng, có điều lần này đổi lại là Phượng phủ có chút không yên, cố ý đi chậm lại, đợi nàng đi tới gần bên hắn, thuận miệng hỏi: “Việc ngươi có sức mạnh như vậy có nhiều người biết không?” Từ sau khi nàng lộ ra sức mạnh phi thường nhổ cây làm người kinh ngạc, hắn đã bắt đầu điều chế thuốc, hi vọng có thể tìm ra phương thuốc thích hợp, khống chế hoặc loại bỏ sức mạnh kỳ lạ của nàng. Có điều trước mắt vẫn còn đang trong quá trình thử nghiệm.
“À, thực ra ngoài phụ mẫu cùng đại ca, không có người nào biết….” Nói đến đây, Ngân Bình Nhi nhịn không được thở dài, “Có một lần, ta cùng mẫu thân đi lễ Phật, đúng lúc gặp phải một con trâu điên. Tượng Phật lớn trong Phật đường ngã xuống, thẳng hướng mẫu thân ta. Ta liền đưa tay ra đỡ pho tượng, lúc đó tất cả mọi người trong Phật đường đều bị dọa cho ngây ngốc.” Lúc đó tất cả mọi người giống như bị phù phép đứng yên bất động tại chỗ, kinh sợ nhìn nàng.
“Sau đó thì sao?”
Nghe hắn hỏi như vậy, Ngân Bình Nhi lại càng không biết nói sao, “Sau đó, đương nhiên là truyền khắp thành Lạc Dương rồi. Vị hôn phu cũng hủy hôn, phụ mẫu ngày ngày đều vì ta mà phiền não.”
Phượng phủ im lặng nghe, không nói lời nào.
“Kỳ thực như vậy cũng tốt.” Ngân Bình Nhi nhìn hắn cười nhẹ, “Ngày trước che giấu mọi người, ta lúc nào cũng lo lắng, sợ không cẩn thận để lộ ra. Bây giờ mọi người đều đã biết, ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm cả người. Mặc dù đi trên đường vẫn bị chỉ trỏ…. Từ nhỏ đến nay, mẫu thân luôn muốn ta khống chế bản thân. Từ năm ba tuổi, ta đã không được mẫu thân nắm tay rồi. Người sợ ta không biết khống chế sức lực, sẽ làm gãy tay người….”
Nàng càng nói càng buồn phiền, đột nhiên nhớ lại, từ sau khi nàng bị lộ bí mật, rất nhiều người ở thành Lạc Dương đều thầm mắng nàng là yêu quái. Nha đầu trong phủ càng xem nàng là rắn độc, hoàn toàn không dám lại gần.
Phượng phủ không ngờ rằng trên khuôn mặt đáng yêu nhỏ nhắn của nàng cũng có thể xuất hiện biểu hiện cô đơn như vậy. Vẻ mặt đau lòng, lời nói đều chứa đầy sự chua xót, như kim châm vào tim hắn.
“Đủ rồi, đừng nói nữa!” Đột nhiên một luồng hoả khí bừng bừng trong lòng hắn.
Đồ ngốc tử này, người nhà của nàng cơ bản không cần nàng nữa mới quăng nàng đến nơi này, để mặc nàng tự sinh tự diệt. Chẳng trách nàng lên núi đã nhiều ngày như vậy lại không thấy người nhà nàng tới tìm.
“Sư phụ, người nổi giận ư?” Ngân Bình Nhi không hiểu sao hắn mới nghe một hồi đã nổi giận.
Phượng phủ nghiêm mặt, hắn đâu chỉ tức giận mà là cực kỳ tức giận. Chỉ là chủ yếu hắn giận bản thân tại sao lại vì đồ ngốc tử này mà tức giận, trong lòng thậm chí vì nàng mà cảm thấy không đành lòng.
“Không có.” Không đành lòng cái con khỉ!
“Không có thì tốt. Sư phụ, sư phụ, có sư phụ thật là tốt.” Ngân Bình Nhi hồn nhiên cười.
“Tại sao?” Rõ ràng tự nhủ với bản thân không cần để ý đến nàng, nhưng hắn lại không quản được cái miệng mình, trong lòng ngoài tức giận ra, còn có chút….. thương tiếc.
“Bởi vì nói nhảm gì cũng có thể nói cho người biết mà, mặc dù người hay hung dữ với ta, so với những người hay tránh né ta, tiếng gào thét của sư phụ vẫn làm ta cảm thấy vui hơn!” Bộc lộ hết thảy suy nghĩ của mình, trong đó dường như có thêm chút thương tâm nhàn nhạt.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, “Ừ.” Nha đầu này, thật sự là quá khờ khạo.
Cái miệng nhỏ cong lên, hàm răng cắn môi dưới, ngập ngừng hồi lâu, nàng mới mở miệng hỏi: “Sư phụ….. Người có khi nào cũng cảm thấy Bình Nhi là quái vật….” Vừa nghĩ đến hắn cũng có khả năng đối xử với nàng như vậy, lòng nàng liền quặn thắt, thậm chí hô hấp cũng có phần khó khăn.
Thu hết vào tầm mắt nét mặt đau lòng ẩn hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đôi mắt đen của Phượng phủ lóe lên sát khí, “Là ai nói với ngươi như vậy?” Với tính cách đơn thuần của nàng, sao lại đột nhiên nghĩ tới hình dung tổn thương người khác như vậy.
Nàng gượng cười, “Đâu, đâu có.”
Buồn bực nhìn gương mặt cười gượng còn khó coi hơn so với khi khóc của nàng, hắn không nghĩ ngợi gì liền đưa tay ra véo má nàng. Hắn không thích thấy nàng ủ rũ như vậy, “Đồ ngốc, ngươi giống đồ ngốc.” Nếu để hắn biết được là tên khốn khiếp nào nói với nàng những lời này, hắn sẽ cho tên đó nếm thử mùi vị sống không bằng chết.
Hành động của hắn, mang theo sự thương xót mà bản thân hắn cũng không biết, nhẹ nhàng an ủi sự bi thương của nàng. Trong lòng cảm thấy ấm áp, nàng hỏi ngược lại hắn “Còn sư phụ thì sao?”
“Ta?” Phượng phủ không hiểu nhìn nàng.
“Đúng vậy. Y thuật của sư phụ giỏi như thế, tại sao lại cam tâm sống trong núi sâu? Làm sao lại đến nơi này?” Đây là vấn đề nàng vẫn luôn muốn hỏi.
Phượng phủ bĩu môi không thèm trả lời, “Đi nhanh lên, bằng không không kịp xuống núi trước khi trời tối đâu.” Vấn đề này hắn cũng muốn biết, chỉ là sư phụ đi rồi, hắn có thể hỏi ai được chứ?
Đi lên vài bước, hắn rất tự nhiên quay lại nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng. Nàng chân ngắn, đi có vẻ chậm, hắn theo bản năng đi chậm lại, sánh bước cùng nàng mà đi.
Ngân Bình Nhi có chút sửng sốt, hai gò má nhất thời đỏ rần lên. Ánh mắt chầm chậm nhìn chỗ bàn tay hai người đang nắm, nhiệt độ cơ thể hắn lan sang lòng bàn tay nàng, một cảm giác ấm áp lan toả trong lồng ngực, “Vâng.” Nàng gật đầu thật mạnh, chóp mũi đột nhiên có chút cay cay. Rất cảm động.
Theo Phượng phủ xuống núi, đi vào trấn Lạc Thủy, ban đầu Ngân Bình Nhi còn nghĩ nơi hắn ở là một nhà dân đơn sơ, thế nhưng không ngờ lại là một biệt viện lớn. Không những vô cùng rộng lớn thoải mái, bên trong còn có không ít nô bộc đang dọn dẹp.
Lúc này nàng mới biết, hoá ra căn nhà gỗ trên núi chỉ là nơi hắn thỉnh thoảng mới đến ở. Ngày thường phần lớn hắn sẽ ở dưới núi, còn thường chữa bệnh từ thiện giúp đỡ bách tính ở trấn Lạc Thủy. Mọi người ai ai cũng đều rất ca ngợi hắn.
“Tiểu thư, nô tì là Tiểu Hoàn.” Tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên.
Ngân Bình Nhi đứng trước gương đồng ngắm nghía kỹ càng một lúc. Sau khi thấy y phục và đầu tóc đã chỉnh trang gọn gàng, mới xoay người đi mở cửa, “Chào buổi sáng, Tiểu Hoàn.”
Một tiểu nha hoàn thanh tú đang đứng ngoài cửa, đồng thời nở một nụ cười thân thiết với nàng. Nhìn thấy nàng một thân trang điểm sửa soạn, liền nói “Tiểu thư, người lại rửa mặt chải đầu xong rồi. Tiểu Hoàn đã gắng tới sớm hơn hôm qua rồi đó.” Bưng chậu nước vào phòng, Tiểu Hoàn thực sự rất bội phục vị tiểu thư này.
Mấy ngày trước, đột nhiên thiếu gia đưa về một vị cô nương, nói là đặc biệt hầu hạ riêng hắn, nhưng ai mà tin chứ!
Nhìn xem, đều là người hầu như nhau, nhưng chỉ riêng quần áo của nàng đã tốt hơn hết thảy mọi người. Chỗ ở lại là lầu các, ăn uống giống như thiếu gia, vả lại còn muốn người đặc biệt hầu hạ, lại còn gọi nàng là tiểu thư. Có nha hoàn nào mà lại mệnh tốt như vậy?
“Ừ, ta muốn sớm đi gặp sư…. Phượng đại ca.” Lời mới nói được một nửa đã đổi lại, Ngân Bình Nhi lè lưỡi, xém nữa quên mất. Phượng đại ca muốn nàng sau khi xuống núi, không được phép gọi là sư phụ, vì thế nàng đành phải sửa lại gọi hắn là Phượng đại ca.
“Vâng.” Tiểu Hoàn cười cười, vắt khô khăn đưa cho nàng.
Ngân Bình Nhi lau mặt rất nhanh, xúc miệng, sau khi lau sạch hai tay xong liền nâng váy chạy ra ngoài. Nhìn sắc trời, trong lòng mừng thầm, lần này nàng nhất định sẽ kịp cùng sư phụ ra ngoài.
Nàng chạy qua hành lang ngoằn nghoèo, vọt thẳng vào trong viện trồng đầy các loại hoa khoe sắc rực rỡ. Vừa ngước mắt lên, liền nhìn thấy một người cao lớn đang mở cửa đi ra. Nàng vội gọi lớn: “Phượng đại ca!”
Phượng phủ vừa bước chân ra khỏi phòng, nghe tiếng gọi liền quay đầu lại. Nhìn thấy một thân ảnh màu xanh nhạt, đôi mắt liền tràn ngập ý cười, nhìn nàng thở hổn hà hổn hển chạy đến trước mặt, “Vội cái gì?” Hắn nhíu mày, đưa tay lên dịu dàng vuốt lại tóc cho nàng.
“Đương nhiên phải vội rồi, huynh lần nào cũng nói muội ngủ quên. Hôm nay muội đặc biệt dậy thật sớm, Phượng đại ca, hôm nay muội có thể cùng đi không?” Đôi mắt mong chờ nhìn hắn.
Mấy ngày nay Phượng đại ca đều ra ngoài trị bệnh từ thiện, nàng sớm đã muốn đi cùng rồi. Có điều mỗi lần nàng thức dậy, Phượng đại ca đã ra khỏi cửa, hại nàng chỉ có thể ở nhà một mình ngẩn người.
Phượng phủ nhìn dáng điệu mong mỏi khao khát của nàng, thật sự không thể thốt lên câu “Không được”. Khám bệnh không phải đi chơi, hắn cũng không có cách nào vừa khám vừa trông chừng nàng. Vạn nhất nàng một mình chạy loạn trên đường, xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?
“Phượng đại ca.” Ngân Bình Nhi thấy hắn vẫn còn lưỡng lự, dứt khoát lôi kéo ống tay áo của hắn, lắc nhẹ. Hiện tại nàng đã bắt đầu uống thuốc do Phượng đại ca điều chế, khí lực so với trước đây đã giảm đi rất nhiều, mới không kéo rách tay áo của hắn.
Giọng nói nũng nịu làm lòng Phượng phủ mềm nhũn, bất đắc dĩ thở dài, “Được rồi, nhưng muội phải ngoan ngoãn nghe lời, không được cách ta quá xa, biết chưa?” Hắn á, thật là càng ngày càng không biết làm sao với nàng.
“Dạ, muội biết rồi!”
Biết….. đúng là gạt người mà!
Vì trị bệnh từ thiện nên Phượng phủ đặc biệt đem một cái bàn đặt trước y quán. Lúc hắn đang bắt mạch cho bệnh nhân, đôi mắt thỉnh thoảng còn phải nhìn chằm chằm vào thân ảnh màu xanh nhạt kia. Chỉ cần thấy nàng càng chạy càng xa, hắn liền nhịn không được nhíu mày lại, “Bình Nhi, quay lại.”
Ngân Bình Nhi vừa ra khỏi cửa liền giống như được bãi bỏ lệnh cấm vậy, mới bắt đầu còn ngoan ngoãn đứng bên cạnh Phượng phủ xem hắn khám bệnh. Không lâu sau đó liền giống như con trùng nhỏ không an phận, nhích tới nhích lui.
Trấn Lạc Thủy vô cùng náo nhiệt, hơn nữa mấy ngày nay lại sắp tới phiên họp chợ, hàng quán trên đường, biển người qua lại so với ngày thường nhiều hơn rất nhiều. Nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương, tính tình vẫn chưa lớn, nhìn thấy sự việc mới mẻ vui vẻ, đương nhiên đầu óc cũng bị cuốn theo, không kiềm được càng chạy càng xa.
Ngân Bình Nhi đang cúi đầu nhìn đồ chơi nhỏ của sạp hàng rong, nghe thấy tiếng Phượng phủ, vừa quay đầu liền nhìn thấy hắn ẩn mờ bốc hỏa nghiêm trọng, le lưỡi, vội vàng đặt món đồ chơi xuống, quay trở về bên cạnh hắn.
“Phượng đại ca.” Ô ô, xem ra hắn có vẻ giận rồi.
“Trước khi ra khỏi cửa muội đã hứa gì với ta?” Phượng phủ trừng mắt nhìn nàng.
“Hứa với huynh không được chạy lung tung.” Nàng không chạy lung tung nha, chỉ là đi ra phía trước xem một chút thôi! “Người ta buồn mà, huynh đang giúp người chữa bệnh, muội chỉ là đi ra mấy sạp phía trước xem đồ mà thôi.” Cái miệng nhỏ cong lên tủi thân, nàng thật sự rất buồn chán. Bốc thuốc cũng không cần nàng, lấy thuốc cũng không cần nàng, đừng nói đến xem mạch cho người khác, đứng ở một bên không làm gì hết, thực sự rất khổ sở.
Phượng phủ nhìn nàng, lại thở dài, “Đợi ta xong việc sẽ dẫn muội đi chơi.” Chắc hẳn nàng cũng rất buồn bực, dạo gần đây hắn rất bận nên không có thời gian chăm sóc nàng. Đợi chút nữa dành thời gian đi cùng nàng vậy. Thật là, tiểu nha đầu này, làm hắn không yên tâm chút nào.
“Vâng!” Ngân Bình Nhi gật đầu cười. Đợi lát nữa Phượng đại ca dẫn nàng đi chơi càng tốt, hì hì. Phượng đại ca, Phượng đại ca, mỗi lần gọi như vậy, trong lòng lúc nào cũng thấy ngọt ngào.
Mặc dù Phượng đại ca lúc nào cũng gọi nàng, mắng nàng, nhưng trong lòng lại rất thương nàng. Cả đời này, đây là lần đầu tiên có người thương nàng như vậy. Ngay cả phụ mẫu cùng đại ca đều rất sợ sức mạnh của nàng, theo bản năng lúc nào cũng giữ khoảng cách với nàng. Nói ra cũng không phải không thương nàng, chỉ là… thiếu cảm giác gần gũi.
Ngân Bình Nhi chuyên chú đứng bên cạnh nam nhân, mặc dù tướng mạo bên ngoài của hắn không phải dạng tuấn tú nhất, nhưng lại là người đối xử thật lòng với nàng nhất. Chỉ cần nhìn thấy hắn, nàng liền cảm thấy rất vui. Ngay cả khi hắn thở phì phì mắng người, nàng cũng cảm thấy muốn cười. Khi nàng bị thương, hắn sẽ nâng hai tay nàng lên giúp nàng bôi thuốc. Phượng đại ca như vậy….. làm nàng không có cách nào khống chế được mà thích hắn.
Là thích….. Sống chung với nhau một thời gian, nàng biết bản thân đã thích người này rồi, nhưng còn hắn thì sao? Nàng có chút phiền muộn cúi mắt, mở hai tay ra nhìn vào bàn tay mình, hơi hơi đờ đẫn. Nàng một thân quái lực thế này, là người bình thường sao? Phượng đại ca sẽ sợ nàng phải không?
“Bình Nhi, Bình Nhi?” Phượng phủ giao lại mấy bệnh nhân còn lại cho một vị đại phu khác chữa trị, quay đầu liền nhìn thấy nàng ngây người nhìn hai bàn tay mình.
“Phượng đại ca.”
“Đứng ngây ra đó làm gì, đi thôi.” Hắn nhìn nàng cười dịu dàng, dắt tay nàng đi về phía đường lớn.
Lại nắm tay nàng rồi.
Ngân Bình Nhi ngượng ngùng cúi đầu, nụ cười trên môi như đoá hoa nhỏ nở rộ. Phượng phủ đúng lúc quay đầu nhìn thấy nụ cười của nàng, không khỏi có chút giật mình. Hắn ngừng lại một chút, giấu đi khóe miệng có phần cong lên dưới tóc mai, đôi mắt đen lộ ra ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt, bàn tay đang đắt nàng đi bất giác cầm thật chặt.
Hai người nhàn nhã đi dạo trên phố, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ phía sau tới gần. Phượng phủ kéo tay lại, nhanh chóng đem Bình Nhi ôm vào trong lòng.
“Oa, hai người các ngươi thật là không có lương tâm mà!” Phong Thiện Dương thở phì phì mắng. Hai người này thật là đáng giận quá mà, xuống núi cũng không nói với hắn một tiếng, hại hắn quay về cũng chạy lên núi tìm bọn họ.
“Huynh cuối cùng cũng xuất hiện!” Vừa nhìn thấy hắn xuất hiện, hận cũ của Ngân Bình Nhi liền dâng lên, “Tên tiểu nhân đê tiện huynh, trốn đi đâu vậy?”
Về chuyện hôm đó, sau khi nàng đốt cháy nhà bếp, Phong Thiện Dương nói là sẽ giúp nàng cầu tình. Thế nhưng hắn lại bán đứng nàng, sau đó liền lập tức chuồn xuống núi, đã vậy một thời gian dài không thấy quay lại. Nàng sớm đã muốn tìm hắn tính sổ rồi!
“Ta có trốn đâu, ta quang minh chính đại đi làm việc nha.” Phong Thiện Dương gian gian liếc nàng, tuyệt đối không thừa nhận là hắn sợ bị “chân gấu” đạp chết mà bỏ chạy.
“Huynh còn nói!” Giơ nắm đấm lên, Ngân Bình Nhi tức giận hừng hực hướng về hắn. Mặc dù nàng chỉ còn năm phần công lực, nhưng để đánh bẹp được hắn cũng đã dư giả lắm rồi!
“Này!” Phong Thiện Dương vội vàng nhảy dựng lên, chạy trối chết.
Hai người chạy vòng quanh Phượng Phủ, đuổi tới đuổi lui. Nhìn thấy một màn trước mắt này, không biết vì sao, hắn đột nhiên có chút phiền muộn, miệng có chút chua xót. Cảm xúc có chút không thoải mái, ánh mắt lóe lên, sau đó đưa tay ra tóm lấy Ngân Bình Nhi đang đuổi theo Phong Thiện Dương về bên người, “Đừng đùa giỡn trên đường lớn như vậy.” Lông mày cong lên, thưởng cho Phong Thiện Dương ánh mắt đằng đằng sát khí.
Phong Thiện Dương cười mỉa nói, “Ai da, đừng như vậy mà, đùa với nàng ta thôi cũng không được.” Là hắn nhìn nhầm rồi sao. Vừa nãy ánh mắt tên mặt gấu toàn là sát khí, cũng được….. Tầm mắt liếc về phía cánh tay Phượng phủ đang nắm lấy Ngân Bình Nhi, hứng thú nháy mắt. Từ khi nào mà tình cảm hai sư đồ bọn họ lại trở nên tốt như vậy?
“Không được.” Nghiêm khắc cự tuyệt, hắn một chút cũng không muốn Ngân Bình Nhi chú ý tới tên đại thiếu gia phong lưu này.
Cảm nhận được đầy đủ ý vị của câu nói kia, Phong Thiện Dương nghe rồi cũng không nói gì, ngấm ngầm cười một nụ cười quỷ dị, gật mạnh đầu.
“Hừ, nể tình Phượng đại ca, bỏ qua cho huynh.” Nàng khó lắm mới có thể cùng Phượng đại ca dạo phố, không thèm vì tiểu nhân này mà phá hỏng bầu không khí.
Phong Thiện Dương rất tự nhiên đi theo sau bọn họ, nghe từng câu từng câu chuyện phiếm của hai người, nhìn chằm chằm hai bàn tay nắm mãi không rời, ý tứ hàm xúc mà cười.
Ở thành trấn xa xôi lạ lẫm này, không có ai biết nàng, không cần phải kiêng dè chuyện gì. Hơn nữa thuốc của Phượng phủ cũng làm cho tình hình của nàng cải thiện đáng kể, vì vậy Ngân Bình Nhi cười cực kỳ vui vẻ. Trên đường có đồ gì ngon, đồ gì vui, Phượng phủ toàn bộ đều thuận theo ý nàng, chỉ cần nàng thích hắn liền mua.
“Ngày trước không phải ngươi cố tình muốn ngược đãi nàng sao?” Theo như Phong Thiện Dương thấy, mấy ngày không gặp tiểu nha đầu này, nàng không những không gầy đi mà người còn có chút mập lên. Y phục đang mặc so với lúc trên núi lại còn tốt hơn, là tơ lụa Giang Nam, một cây lụa nếu ra giá cũng phải hơn 200 lượng bạc. Đây mà gọi là ngược đãi người à?
“Câm miệng của ngươi lại.” Phượng phủ lạnh lùng liếc hắn một cái, ánh mắt ngay lập tức quay lại người nha đầu đang xem hí khúc ở phía trước, xem rất vui vẻ.
Phong Thiện Dương cũng không đem sự tình vạch trần, “Ngày đó cũng sắp tới rồi, ngươi chắc chắn để Ngân cô nương ở bên cạnh không sao hết ư?” Hắn đặc biệt vội vàng quay về cũng vì “sự việc kia”.
Phượng phủ không nói gì, vẫn bình tĩnh nhìn về phía thân ảnh đáng yêu màu xanh nhạt kia. Nhìn nụ cười rực rỡ của nàng, hắn bất giác cũng theo đó mà nở nụ cười yêu chiều.
Phong Thiện Dương thấy thế liền hiểu được, tên mặt gấu này thật sự động lòng rồi, “Ngươi tự mình cân nhắc cẩn thận đi.” Ngữ khí có chút ngưng lại, vỗ vỗ bả vai của Phượng phủ, “Không ngờ được, một con gấu lại có thể thích một trái táo. Đây thật sự là chuyện lạ thiên cổ mà!” Hắn hài hước giễu cợt.
Phượng phủ hung hăng liếc hắn một cái, trong lòng hừ lạnh một tiếng, nhân lúc hắn không chú ý, đảo chân qua….
“A!” Phong Thiện Dương không ngờ rằng hắn sẽ ra chiêu này, không kịp phòng bị, liền bị gạt chân té chật vật trên đường.
Phượng phủ cười thầm, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn ngã như ngựa chổng bốn vó, không bò dậy được. Sau đó hắn lại nhìn về hướng Ngân Bình Nhi đang ẩn trong đám đông người phía trước, trong lòng lặng lẽ đưa ra quyết định.
Lúc này Ngân Bình Nhi mặt cười rạng rỡ quay lại bên cạnh hắn, dựa vào người hắn, một bên le lưỡi nhìn Phong Thiện Dương nằm dài dưới đất không đứng dậy được.
“Bình Nhi.” Phượng phủ khẽ gọi một tiếng.
Ngân Bình Nhi quay đầu nhìn hắn, “Phượng đại ca?”
Hắn nhìn sâu vào đôi mắt nàng, chậm rãi mở miệng, “Mấy ngày nữa muội dọn khỏi biệt viện đi.”
Nụ cười trên môi tắt ngúm, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt to trong nháy mắt cũng biến mất theo, nàng sững sờ nhìn hắn, “Cái, cái gì?!”
<< Chương Trước II Chương Sau >>