Có không giữ, mất đừng tìm

Tử Huyệt Tình Ái – Chương 45: Dao Động (15)

Mạc Tiểu Bắc bình tĩnh nhìn Thiên Vũ Vũ Thần.

Cô không biết đầu bên kia điện thoại nói gì, chỉ biết sau khi Thiên Vũ Vũ Thần nghe xong cú điện thoại kia, sắc mặt vô cùng khó coi.

Hoa oải hương ngoài cửa sổ vẫn như cũ lãng mạn xòe mở, sườn mặt của anh nhiễm sắc tím trong biển hoa kia.

Mạc Tiểu Bắc hoang mang nhìn anh, lo lắng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Thiên Vũ Vũ Thần lúc này mới ngửa mặt lên nhìn cô, mặt mày thâm thúy, trong đáy mắt có chút bóng nhạt, trong đầu vẫn còn vang lên nội dung cuộc điện thoại.

Sau một lúc, anh nhíu mày nhìn cô, thản nhiên nói: “Mạc Tiểu Bắc, lúc trước vì sao muốn ký thỏa thuận kia với tôi?”

Cô ngớ ra.

Lúc trước hẳn là bị ép buộc đi.

Nhíu mày, cô giương mắt nhìn anh, lông mi dày run rẩy như cánh bướm, không biết vì sao anh lại hỏi chuyện này, nhưng dù sao cũng có một loại dự cảm không tốt từ tận đáy lòng giống như trả lời không tốt sẽ không thể quay trở lại.

“Lúc trước ba mẹ bảo tôi đi xem mắt, tôi lại không muốn đi ngược ý nguyện của họ, thêm nữa thái độ của bọn họ cương quyết như thế, lúc đó anh lại đề xuất thỏa thuận kia, tôi cảm thấy như vậy rất tốt liền đồng ý.”

Anh lại hỏi, khuôn mặt lạnh lùng nhìn không ra chút tình cảm nào: “Em mới 18 tuổi, vì sao người nhà lại vội vã nhét em cho tôi?”

Mạc Tiểu Bắc ngẩn ra, một góc nào đó trong lòng đột nhiên sụp đổ, lành lạnh, như là tuyết đọng trong ngày đông.

Hóa ra, anh chỉ là chê cô phiền.

Cô cực lực giữ vững bình tĩnh, trên mặt đã hiện lên sự lạnh nhạt không thuộc lứa tuổi của cô: “Đây là chuyện của riêng tôi, nếu anh muốn giải trừ thỏa thuận, tôi không có dị nghị.”

Hai tay anh đút trong túi quần, bóng dáng cao lớn che phủ cô trong bóng râm.

Ngoài cửa sổ vẫn là màu sắc lãng mạn như cũ.

Anh cúi người, bóng người kia liền theo bóng dáng anh chậm rãi áp xuống.

Cằm Mạc Tiểu Bắc bị nhẹ nhàng nâng lên, chống lại đôi mắt đen phức tạp kia, chỉ nghe giọng anh không chút tình cảm hỏi, giống như cười lạnh lại giống như trào phúng: “Nói như vậy, cho tới nay em đều là vì thỏa thuận, cũng là bởi vì tôi có thể giúp em giải quyết phiền toái, xóa đi áp lực người nhà em tạo cho em nên mới ở cùng với tôi, phải không?”

Mạc Tiểu Bắc ngây người, cô có chút hoang mang, thế nhưng, sự thật là vậy.

Bởi vì chuyện này, cô chuyển ra khỏi nhà ở cùng với anh, bởi vì chuyện này, cô duy trì sự thân thiết với anh trước mặt cha mẹ, vì anh, vì lấp liếm cho bản thân.

Thế nhưng, trong đó cũng có rất nhiều cảm giác ngay cả chính cô cũng không hiểu giống như dây leo kéo cô dựa vào anh.

Cô lại không nói gì, bản thân đã không rõ, người khác làm sao có thể rõ ràng chứ? Huống hồ, ước nguyện ban đầu của anh lúc đó chẳng phải là vậy sao? Tới cùng… sai ở chỗ nào rồi?

Đôi mắt Thiên Vũ Vũ Thần nhanh chóng lạnh lẽo, nhanh tới khiến cô nhịn không được rùng mình.

Anh nhìn cô, cuối cùng không hỏi ra miệng.

Bởi vì kiêu ngạo của anh không cho phép. Nếu anh vẫn là một thằng nhóc có thể ném đi kiêu ngạo, ném đi tôn nghiêm, tự mình đa tình hỏi cô, ‘Mạc Tiểu Bắc, em có thích tôi một chút nào không?’

Thế nhưng anh cuối cùng không phải.

Anh đứng thẳng người, lấy áo khoác ở một bên, lạnh lùng xoay người đi tới cửa, thay giày, anh đột nhiên dừng lại, khẽ ngoái đầu, thản nhiên nói: “Tôi có việc phải về nước, muốn ở hay đi tùy em. Mặt khác, trong kỳ nghỉ hè em có thể về nhà ở.”

Cảm thấy nhiệt độ trong phòng bị gió ảnh hưởng, giảm thấp vô cùng.

Mạc Tiểu Bắc vẫn còn cầm dĩa sầu riêng trên tay, thế nhưng trong nháy mắt, anh lại có thể đưa lưng về phía cô, nói ra lời nói không chút cảm tình.

Có chút không cam tâm như vậy, cô dỗi với bóng lưng anh nói: “Tôi sẽ về chung cư ở.”

Thiên Vũ Vũ Thần khẽ khựng lại, lập tức cười lạnh nói: “Tùy em.” Nói xong, mở cửa cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.

Hokkaido mùa này luôn lạnh hơn so với trong nước.

Mạc Tiểu Bắc nhịn không được ôm cánh tay, cúi mắt nhìn dĩa sầu riêng trên sàn nhà, cắn mạnh, lại cảm thấy không có hương vị, lưu ở trong miệng chỉ còn khô khốc, lại đứng dậy tức giận giẫm sàn nhà, hận không thể mắng to: “Thiên Vũ Vũ Thần, cái tên khốn nạn nhà anh!”

Thời gian giống như sau khi Thiên Vũ Vũ Thần đi liền không còn thú vị gì, người nhà còn đang nghỉ phép ở Hải Nam, cô lại không chịu gọi điện kể oan ức, mỗi ngày nhìn điện thoại ngẩn người, cuối cùng vẫn còn gọi cho Chu Huệ.

“Cậu cái con nhóc thối tha, còn nhớ tớ à!”

Điện thoại vừa thông, Chu Huệ liền mắng một trận.

Mạc Tiểu Bắc lại cảm thấy ấm áp khó hiểu, chỉ an tĩnh nghe cô nói chút chuyện lý thú, giống như cô tìm được việc, hoàn cảnh ở đó như thế nào, ông chủ tốt thế nào. Mạc Tiểu Bắc khao khát nghe một hồi.

“Tiểu Bắc, nếu không cậu cũng qua đây đi, tụi mình song kiếm hợp bích, ở trong này gầy dựng một bầu trời.”

Một lời nói chọc Mạc Tiểu Bắc cười đến run vai.

Chu Huệ lại có chút mất hứng, làm nũng nén giận nói: “Tớ nói thật đó, cậu trở về đi.”

Mạc Tiểu Bắc giật mình, nhìn thoáng qua sắc tím trước mắt, giọng nói nhẹ nhàng nói: “Được.”

Chu Huệ lập tức reo hò.

Buổi chiều, Mạc Tiểu Bắc thu dọn hành lý, lúc trả phòng vừa khéo gặp đôi vợ chồng quen biết kia. Người phụ nữ vẫn mang dáng vẻ hạnh phúc, nhìn Mạc Tiểu Bắc có chút kinh ngạc: “Chồng cô đâu?”

Mạc Tiểu Bắc có chút choáng đầu, trời ạ, Thiên Vũ Vũ Thần từ khi nào lại thành chồng cô?

Cũng chẳng muốn giải thích, tùy ý tìm lý do, cùng ngày liền bay trở về.

Đi làm, đây là chuyện rất lâu trước kia cô mong chờ.

Nghĩ tới đây, Mạc Tiểu Bắc nhịn không được điềm tĩnh cười rộ lên.

<< Chương Trước II Chương Sau >>

0 0 votes
Article Rating
 
Subscribe
Notify of
guest

0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments
^^
0
Would love your thoughts, please comment.x
()
x