Có không giữ, mất đừng tìm

Bách Quỷ Tịch – Chương 9: Công Trường Đầy Xác Chết

Trong thành phố ồn ào náo nhiệt, đèn đường vừa lên, đoàn người bận rộn cả ngày đang vội vã bước trên đường, phần lớn mọi người đều đang chạy về thiên đường nhỏ thuộc về mình…

Đột nhiên, chân trời xuất hiện một trận khói lửa rực rỡ, sáng ngời chói mắt, theo sau đó là cảm giác chấn động và không khí nóng rực. Rồi lại thêm một trận lửa nổi lên, trong diện tích một km vuông không một ngọn cỏ nào sống sót, toàn bộ sinh vật sống trên mặt đất bị làn khí thổi tới đều không cách nào nhìn rõ tốc độ bay hơi trong nháy mắt này.

Trang đầu thời báo Đô thị ngày hôm sau: 18 giờ 30 phút hôm qua, khu công nghiệp Công ty TNHH Hóa chất Tùng Giang thuộc liên danh Trung Nhật ở thành Tây, xảy ra một vụ nổ lớn. Tính đến hiện tại số người tử vong đã tăng lên 39 người, bị thương 78 người, mất tích 69 người. Chính phủ các cấp đang tổ chức nhân viên dồn toàn lực giải cứu, tin tức cập nhật tiếp theo xin mời theo dõi kỳ tiếp theo của thời báo Đô thị.

Đại diện pháp nhân phía Nhật của Hóa chất Tùng Giang – Jiro Matsumoto, vẻ mặt nghiêm trọng đứng giữa một phần đất khô cằn, ông nhìn mảnh đất vốn trước đây là một cơ sở công nghiệp hiện đại hóa người người đông đúc, xe cộ ra vào tấp nập, mà giờ đây mọi thứ đều không còn tồn tại!

Ông thở dài thườn thượt, quay người nói với trợ lý phía sau bằng tiếng Nhật: “Nhanh chóng làm đi.”

“Vâng!” Trợ lý của ông trả lời thẳng thắn đơn giản.

Công trình Vương Tiểu Thiên làm gần đây thường hay xảy ra chuyện, công nhân cứ liên tục bị thương. Sếp tổng rất tức giận, Tiểu Thiên thì đau đầu, bởi vì anh là nhân viên phụ trách an toàn.

Thì là…. vừa rồi công trường lại gọi điện tới, nào là công nhân không chịu đội mũ an toàn, ngã từ trên giàn giáo xuống đất bị thanh sắt nện vào đầu, đưa tới bệnh viện thì đã chết.

Những việc thế này càng lúc càng nhiều, từ bị thương rồi thành chết ngay lập tức! Giám đốc Trương tức đến chửi 18 đời tổ tông của Tiểu Thiên rồi, haiz! Đầu năm nay có tiền là ông nội người ta!

“Giám đốc Trương, chuyện này không thể trách tôi được, ngày nào họp tôi cũng đã nhắc nhở chú ý an toàn! Chú ý an toàn! Tôi nói nhiều muốn rát cả lưỡi rồi nhưng không đội mũ an toàn là không đội! Tôi cũng muốn gọi bọn họ là cha luôn rồi! Cha ruột tôi tôi còn chưa quan tâm đến vậy, kết quả vẫn xảy ra chuyện.” Tiểu Thiên khổ sở nói.

Giám đốc Trương liếc nhìn Tiểu Thiên, nghiến răng nói: “Cậu nói xem giờ phải làm sao?”

Tiểu Thiên nhìn ánh mắt của giám đốc Trương thì thấy sợ hãi, anh cũng vò đầu bứt tai nghĩ mãi, đột nhiên lóe lên một ý nghĩ nói với giám đốc Trương: ” Giám đốc, có một câu tôi đã muốn hỏi anh từ lâu, lại không biết có nên hỏi không?”

Giám đốc Trương không có tâm trạng dài dòng với anh, tức giận nói: “Có gì thì nói, có rắm thì thả!”

“Không phải, giám đốc à, chỉ là tôi muốn hỏi, công trường này của chúng ta lúc khởi công có phải phạm kiêng kị gì không?” Tiểu Thiên cẩn thận hỏi.

“Kiêng kị? Phạm kiêng kị gì mới được? Lúc đó cần làm gì đều đã làm hết mẹ nó rồi! Tôi còn mời cả thầy từ Hongkong tới chỉ dẫn!” Giám đốc Trương bất bình nói.

“Vậy…vậy chúng ta cũng quá sức xui xẻo rồi! Không phải tôi đã cùng anh làm hai công trình rồi sao? Có xảy ra mấy chuyện thế này đâu? Mới đó mà đã sắp phải bàn giao rồi! Hôm qua nghe Tiểu Giang nói: Ngày 14, còn có một đoàn khách Nhật tới chỗ chúng ta xem nhà đây! Nói là muốn mua mấy căn biệt thự ở chỗ chúng ta, anh nói xem chuyện này làm sao?” Tiểu Thiên càng nói càng tức giận.

Giám đốc Trương tức giận nói: “Mẹ nó, đừng có đứng đó nói nhảm nữa! Chuyện hôm nay tôi đã ém xuống rồi, tiền cũng bồi thường cho gia quyến công nhân rồi! Cậu quay về quản cái đám ở dưới cho tốt, đừng để chúng nó lắm miệng! Nếu mà còn xảy ra chuyện nữa tôi cho cậu cút xéo!”

Tiểu Thiên nghe thấy giám đốc Trương lần này nói nghiêm trọng như vậy, xem ra công việc của mình sắp giữ không nổi rồi. Anh chỉ đành không ngừng nói với giám đốc Trương: “Vâng vâng vâng, anh yên tâm! Lần này tôi sẽ chú ý ở công trường hàng ngày, lúc nào bàn giao lúc đó tôi mới về nhà ở! Đảm bảo không xảy ra bất kỳ chuyện gì nữa!”

Giám đốc Trương hừ một tiếng, tức giận bỏ đi.

Tiểu Thiên nhìn giám đốc Trương tức hừ hừ bỏ đi, nghĩ tới lời ‘nói khoác’ vừa nãy của mình thì có chút chột dạ… có khả năng xảy ra chuyện không, xảy ra hay không, đều không phải anh nói là được.

Nhưng vừa nghĩ tới bắt đầu từ tối hôm nay mình phải ở lại công trường này, thật là ngậm đắng trong lòng không nói nổi mà! Bản thân từ nhỏ đã thể trạng yếu nhiều bệnh, thử hỏi lúc lên đại học lại có thể lên cơn chọn ngành kiến trúc chứ?

Phòng ở công trình đều là phòng thép tôn dựng tạm, ban ngày nóng như cái lò thiêu, buổi tối đón gió tứ phía, có điều dù sao Tiểu Thiên lớn nhỏ gì cũng là nhân viên kỹ thuật, có thể ở một mình một phòng.

Ban ngày vì ‘chuyện kia’ mà anh chạy đông chạy tây, mệt như chó lả! Tuy nói là điều kiện phòng thép tôn có hơi tệ một chút, nhưng chẳng bao lâu anh đã ngủ rồi.

Anh ngủ một hồi lâu thì liền nghe thấy ngoài phòng quá ồn ào, như đang ở ngoài chợ vậy. Tiểu Thiên cũng không biết có phải mình đang nằm mơ hay không, một hồi thì nghe thấy tiếng phụ nữ khóc, một hồi thì nghe thấy tiếng trẻ em kêu, một hồi thì nghe thấy một người đàn ông trung niên đang nói cái gì mà an toàn sản xuất. Nhưng thực sự anh quá buồn ngủ, xoay người một cái lại ngủ tiếp… đến bốn giờ sáng, gà nuôi trong nhà bếp công trường đã gáy, mọi thứ đều trở về yên tĩnh.

Buổi sáng thức dậy đầu Tiểu Thiên đau như búa bổ, nghĩ rằng có thể do tối hôm qua là lần đầu tiên ngủ nên bị cảm lạnh! Ăn sáng xong liền tới công trình, thấy nhóm công nhân đã bắt đầu làm việc.

Chủ thầu vừa thấy Tiểu Thiên đến là bày vẻ mặt nịnh nọt nói: “Anh Vương, sao hôm nay đến sớm thế?”

Tiểu Thiên nhìn anh ta: “Anh còn mặt mũi hỏi tôi? Chỗ mấy anh không xảy ra chuyện, tôi có cần đến sớm vậy không? Lại còn sớm! Sớm con mẹ nó! Mẹ tôi còn chưa chết đó!”

Chủ thầu cũng vờ tủi thân nói: “Việc này, việc này anh cũng không trách tôi được, tôi cũng có muốn anh em xảy ra chuyện đâu, anh nói xem cùng từ một thôn ra, giờ người không còn, tôi không biết lúc về làm sao giải thích với hương thân phụ lão đây!”

Tiểu Thiên cũng không muốn nghe anh ta dài dòng: “Giải thích cái con khỉ, không phải bồi thường rồi sao? Số tiền đó làm bao nhiêu năm mới có được?”

“Nhưng cũng còn mạng mà tiêu đâu?” Chủ thầu nhỏ giọng lầm bầm.

Tiểu Thiên không nghe rõ lời của chủ thầu liền hỏi anh ta: “Anh nói cái gì?”

Chủ thầu lập tức thay đổi sắc mặt nói: “Không nói gì không nói gì. Tôi nói là nhìn mặt anh không được khỏe lắm, có phải đang khó chịu ở đâu không?”

“Đừng nhắc nữa, chỗ các anh ban đêm ngủ không được, ở bên ngoài la hét gì vậy?” Tiểu Thiên nhớ tới tiếng ồn ào ngoài phòng tối qua liền tức giận.

Chủ thầu biến sắc, cẩn thận hỏi: “Anh cũng nghe thấy à?”

Tiểu Thiên giận không có chỗ phát tiết nói: “Nhảm nhí! Tôi có phải điếc đâu, to như vậy mà không nghe được?”

Chủ thầu nhìn xung quanh một chút, nhỏ giọng nói với Tiểu Thiên: “Anh Vương, tôi nói với anh, công trường này của chúng  ta, quỷ dị lắm…”

“Quỷ dị? Quỷ dị thế nào?” Tiểu Thiên kinh ngạc hỏi.

“Mấy anh em trước khi xảy ra chuyện, trước khi chưa bị gì, đều thấy đồ không sạch sẽ!” Chủ thầu khẳng định nói.

Tiểu Thiên nghe xong thì da đầu căng lại, từ nhỏ anh đã sợ mấy thứ ma ma quỷ quỷ, thế là anh sợ hãi hỏi chủ thầu: “Đồ gì không sạch sẽ chứ? Anh đừng có nói bậy.”

Chủ thầu lắc đầu liên tục nói: “Tôi đâu dám nói lung tung chứ! Chính thằng Cường xảy ra chuyện hôm qua, hôm trước nó cũng nói với tôi là buổi tối lúc nó đi vệ sinh, lúc nào cũng có cảm giác là có người nhìn đó. Tôi còn nói nó nói chuyện bậy bạ! Ai ngờ mấy ngày sau là nó đã gặp chuyện rồi. Còn thằng Vương hói nữa, là cái thằng rơi từ trên lầu mấy hôm trước, sau đó tôi đến bệnh viện thăm nó, nó nói với tôi: Nó bị người ta đẩy xuống, nhưng rõ ràng lúc đó sau lưng nó không có ai! Còn nữa…”

“Thôi được rồi được rồi, đừng nói nữa!” Chủ thầu chưa nói xong đã bị Tiểu Thiên ngắt lời. Thực tình anh không nghe tiếp nổi nữa rồi, quá mức sợ hãi!

Anh quay về phòng ngủ của mình, nằm trên giường ngây ngốc nhìn trần nhà, trong đầu vẫn nhớ tới những lời chủ thầu nói… đột nhiên, anh nhớ ra, trước đội thi công này đã có một đội bỏ đi, chủ thầu lúc đó không nói gì, tới được hai ngày liền nhất quyết đòi đi, không lấy một đồng tiền nào! Bây giờ nghĩ lại thật sự cũng thấy đáng nghi.

Tiểu Thiên mở điện thoại ra lướt, bên trong vẫn còn lưu điện thoại của chủ thầu cũ, không nghĩ ngợi gì liền bấm gọi.

“Alo, ai đó!” Một giọng nói thô ráp vang lên.

Mới bắt đầu Tiểu Thiên thật sự không biết mở miệng thế nào, thế là đành giả vờ liên hệ công việc với ông ta: “Đội của anh còn bao nhiêu công nhân vậy?”

Đối phương vừa nghe thấy là tìm ông làm việc, giọng nói lập tức cũng nhẹ nhàng hơn: “À, đội xây dựng của tôi có hơn 30 người.”

“Bây giờ có đang làm gì không?” Tiểu Thiên kiên trì tiếp tục hỏi tiếp.

Chủ thầu nói: “Bây giờ đang làm cho một công trường rồi! Bây giờ anh cần người à?”

Tiểu Thiên nói: “Bây giờ công trình của tôi vẫn chưa hoàn công, nhưng công trình tiếp theo thì cần người!”

“Vậy được, lúc nào công trình sau của anh chuẩn bị cần người thì cứ điện thoại cho tôi, nếu như bên tôi xong việc, tôi sẽ qua bên anh làm, anh ở đâu?” Chủ thầu vui vẻ đồng ý.

“Tôi ở khu Bắc Hoa Yên Vân lần trước anh mới làm vài ngày thì bỏ đi đó!” Tiểu Thiên thăm dò nói ra tên công trình bên mình.

Kết quả là đối phương im lặng, một lúc sau mới nói với Tiểu Thiên: “Công trình bên anh tiến độ thế nào rồi? Tôi nghe nói mấy ngày nay xảy ra chuyện.”

Tiểu Thiên vừa nghe đã biết đối phương đã mắc câu, anh liền nói: “Đúng rồi, chết mất một nhân công, nhưng không ảnh hưởng tới tiến độ. Đúng rồi, tôi muốn hỏi anh chút? Lúc đó vì sao anh mới làm mấy ngày lại bỏ đi thế?”

Có lẽ ông còn muốn sau này hợp tác với Tiểu Thiên, hoặc có lẽ bản thân cũng không nhận cái mối làm ăn ma ám đó, chủ thầu cân nhắc một lúc, rồi nói thật sự tình với Tiểu Thiên.

Chủ thầu này họ Lưu, mọi người thường hay gọi ông là lão Lưu, làm ngành này cũng sắp 30 năm rồi, đường ông đi còn nhiều hơn mấy cây cầu Tiểu Thiên đi, ban đầu lúc vừa tới công trình này ông đã cảm thấy không ổn, nhưng vì bây giờ công trình cũng không dễ tìm, nên nghĩ cứ xem sao đã rồi tính.

Nhưng qua được đêm đầu tiên, ông liền biết khu đất này không ở được.

Tối hôm đó ông mắc tiểu nửa đêm, ngồi dậy là chạy tới khu nhà vệ sinh, ông vừa ra khỏi phòng đã thấy bên ngoài tối đến rợn người, gió rít âm u. Nhưng đối với một người làm lâu năm cũng chẳng là gì, ông chạy đến khu vệ sinh giải quyết xong, lúc quay về thì chạy bước nhỏ.

Nhưng lúc quay về thì ông trợn cả mắt, căn phòng thép màu của ông đã biến đâu mất, lúc đó đầu óc ông cũng coi là tỉnh táo, nghĩ có lẽ bản thân vừa tới, cũng chưa nắm rõ tình hình ở đây, phải chăng đi lạc rồi không. Liền chọn đường quay lại, nhưng đi mãi đi mãi ông khẳng định có gì đó không ổn.

Nhà vệ sinh cách chỗ ông chưa tới 20m, sao đi lạc được? Ông ngẩng đầu nhìn lên trời, mây che trăng, không thấy một ngôi sao nào, nghĩ ngợi mình sống hơn 50 năm rồi, có chuyện gì chưa từng thấy.

Thế là ông liền mắng một trận, chửi gì khó nghe đều chửi, chửi đến cuối cùng, chửi tới miệng đắng lưỡi khô! Sau đó ông liền rặn mình tè một bãi ở phía trước…

Tè xong ông liền bước tới hướng khu đất phòng mình ở… bước chưa được mấy bước đã thấy phòng ngủ thép màu rồi.

Vào trong phòng, ông chui liền vào trong chăn, sờ lấy đầu mình, đầu đầy mồ hôi. Nhưng nhìn thấy mấy lão cùng phòng đang ngáy ngủ rất to, ông liền yên tâm ngủ lại.

Nhưng ngủ chưa được một lúc, đã nghe thấy có người gọi ông đi họp, ông mơ mơ hồ hồ ngồi dậy đi theo người gọi mình.

Người này đưa ông tới một khu đất trống mênh mông, một nhóm người sớm đã đứng đó đợi, cảm giác như chỉ thiếu một mình ông. Phần lớn mấy người trong đám người đó đều mặc đồ lao động màu xám, sắc mặt trắng nhợt. Cũng có mấy người mặc quần cộc áo ba lỗ, đương nhiên cũng bao gồm cả ông.

Ông cẩn thận nhìn, mấy người mặc đồ giống như ông không ai khác, chính là mấy người công nhân cấp dưới của ông. Một trong số đó còn chào hỏi ông, hỏi ông tại sao muộn như vậy còn họp?

Lúc này trong nhóm người có một vị lãnh đạo đứng ra nói chuyện, ông ta nói với tất cả mọi người: “Bây giờ chúng ta họp về an toàn lao động, lúc đi làm không được bỏ vị trí, rời vị trí. Lúc làm việc không được ngủ quên, không gây ồn, nghiêm cấm làm việc riêng, đặc biệt là không được uống rượu say rồi đi làm. Còn nữa, hút thuốc lúc đang làm là hoàn toàn nghiêm cấm! Để tôi bắt được, phạt 500 tệ! Tiếp đó là không được để vật phẩm đồ dùng lộn xộn, bắt buộc để mọi thứ theo quy định, nghiêm cấm để đồ ở đường đi, cầu thang bộ, đường đi phải luôn giữ thông thoáng! Nếu như gặp phải sự cố thì không được rời khỏi vị trí, việc đầu tiên là phải xử lý, đồng thời báo với người có liên quan, không được giấu diếm sự việc. Còn nữa bàn giao ca phải ghi chép lại, vị trí lò chưng cất, đặc biệt phải chú ý chịu trách nhiệm với vật liệu ở vị trí này, cấm chạy, che, làm rỉ hay bỏ sót… Còn nhân viên đốt lò, phải nghiêm túc giám sát các loại máy móc, nghiêm túc ghi chú nhật ký vận hành máy cùng với tất cả ghi chép. Thường xuyên điều chỉnh quan sát mực nước, áp lực, độ ấm, nhiên liệu, khói với gió, bụi, nhất định phải duy trì trạng thái vận hành tốt nhất!”

Lão Lưu càng nghe càng thấy không ổn, bản thân mình làm xây dựng, lấy đâu ra cái gì mà lò chưng cất, đốt lò chứ, sao mà không hiểu gì hết vậy?

Cấp dưới bên cạnh ông dùng cùi chỏ đụng đụng vào lão Lưu nói: “Chú Lưu, đang nói cái gì vậy? Cháu nghe chẳng hiểu cái nào luôn?”

Lão Lưu cũng không hiểu, chỉ đành ra vẻ không hiểu cũng phải hiểu nói: “Cái này cũng không hiểu, vậy cái đầu của cậu chỉ để ăn bã đậu thôi hả!” Vị công nhân này bị một câu nói của lão Lưu làm nghẹn hồi lâu.

Vị lãnh đạo trước mặt vẫn còn đang thao thao bất tuyệt, mấy người lão Lưu thì càng nghe càng hồ đồ, không dễ gì mới nghe lãnh đạo nói xong, vừa mới tính quay về phòng ngủ thì ở đâu lại một người đàn ông đeo kính, bảo bọn họ đi khuân đồ.

Lão Lưu cũng không còn cách nào khác, đi làm việc người ta sai bảo, bảo làm gì thì làm đó vậy, người đàn ông đó đưa nhóm lão Lưu đến một kho hàng, bảo bọn họ khuân từng thùng hàng, bên trên viết cái gì mà ni tơ, phốt pho, không biết một cái gì hết.

Kết quả mấy người này nhanh nhẹn khuân vác cả một đêm, đến khi gà gáy trời cũng sáng, tất cả mọi người vừa nhìn thấy, trời đất, mấy người này cả đêm khuân gạch lỗ ở chỗ này!

Mấy người sợ không ít, lão Lưu cũng sợ hết hồn. Nhưng không thể giải thích gì được!

Buổi tối mấy người này khuân vác gạch nguyên đêm, trời sáng đương nhiên không có tinh thần làm việc, kết quả một tên vừa ốm vừa nhỏ trong số đó té từ giàn giáo xuống… may mắn phía dưới là đống cát, nên chỉ bị trẹo chân mà thôi.

Không dễ gì mới chống chọi hết buổi sáng, lại đến tối rồi, mấy người này sợ quá mà không dám ngủ, nhưng ban ngày toàn làm việc nặng nhọc, không được một lúc đã ngủ mất.

Kết quả là lại đi tham gia họp an toàn lao động! Lại khuân gạch một đêm! Ngày hôm sau lão Lưu nói không làm gì hết, dẫn cả đội nhân công vội vàng bỏ đi.

Vương Tiểu Thiên nghe đến đây cũng xem như đã hiểu, công trình này chắc chắn bị ma quỷ phá! Anh cúp điện thoại liền gọi báo cho giám đốc Trương: “Giám đốc, công trình này của chúng ta quả thật không được sạch sẽ!”

Anh vừa mở miệng đã nói câu này, khiến giám đốc Trương không khỏi đoán mò, liền hỏi Tiểu Thiên: “Có gì không sạch sẽ chứ! Mới bảo cậu ở đó một đêm mà đã ghét bỏ rồi!”

“Không phải, anh nghe tôi nói, sự tình là thế này… thế này này.” Tiểu Thiên kể lại chuyện lão Lưu nói cho anh cho giám đốc Trương nghe.

Giám đốc Trương không nói gì một hồi lâu, đột nhiên thốt lên một câu: “Mẹ nó! Tao nói hèn chi miếng đất này nó lại rẻ thế! Hóa ra nguyên nhân ở đây! Mẹ cha nó! Cái gì mà thầy phong thủy HongKong! Không xem ra được cái rắm gì!”

Tiểu Thiên vừa nghe hóa ra sự việc là thế, bèn hỏi giám đốc Trương: “Vậy, vậy bây giờ phải làm sao?”

Giám đốc Trương nghĩ ngợi: “Ngày mai dừng thi công một ngày, cứ nói là điều tra an toàn, tôi đi mời cao nhân đến!” Nói xong liền cúp điện thoại.

Vương Tiểu Thiên lúc này mới khổ sở, vấn đề là tối nay phải làm thế nào? Bản thân chắc chắn sẽ không quay về công trường ở, đánh chết cũng không về! Nhưng anh cũng không yên tâm cho công nhân ở công trường, nếu như xảy ra chuyện thì anh cũng đau đầu!

Nhân lúc trời vẫn chưa tối, Vương Tiểu Thiên gọi chủ thầu tới, nói anh ta nhất định phải nói với cấp dưới: Buổi tối không cho phép ai được một mình đi lại, đi vệ sinh phải ba người cùng đi mới được. Nếu không xảy ra chuyện hậu quả tự gánh. Anh truyền đạt thông báo ngừng thi công ngày mai của giám đốc Trương xong thì lái xe về nhà mình.

Về đến nhà, anh nằm trên chiếc giường ấm êm nghĩ ngợi: “Nhà mình vẫn là nhất!” Vốn nghĩ sẽ ngủ được một giấc ngon, thế nhưng 5 giờ sáng Vương Tiểu Thiên đã bị tiếng chuông điện thoại gọi tỉnh.

Cầm điện thoại lên thì thấy là điện thoại của chủ thầu, một dự cảm không lành đột nhiên tới…

“Mới sáng sớm đã gọi điện rồi, xảy ra chuyện gì sao?”

“Anh Vương, anh nói để chúng tôi đi ba người, ba người cùng đi vệ sinh sẽ không sao, nhưng hôm nay lúc tôi điểm danh thì thiếu đúng ba người, anh mau đến đây đi!”

Vương Tiểu Thiên giật mình tỉnh cả người, cả kinh nói: “Mẹ nó! Thật hay giả vậy? Vậy thì cũng quá hung hiểm rồi!”

Anh cúp điện thoại rồi cấp tốc chạy đến công trình, vừa tới công trình đã thấy một nhóm người đứng ở cổng lớn… chủ thầu vừa thấy Vương Tiểu Thiên thì suýt chút khóc thành tiếng, tiến lên tóm lấy tay anh: “Chỉ một lúc mà thiếu mất ba người, tôi về thôn phải ăn nói thế nào đây!”

Tiểu Thiên cũng không biết làm thế nào mới tốt, nhưng anh cũng không thể thể hiện ra, vì để ổn định lòng người đành phải nói: “Mọi người đừng sợ, không thể mất người được! Bây giờ chúng ta chia năm người một tổ, tỏa ra từ giữa công trình tìm người, nhất định sẽ tìm được.”

Cứ như vậy tất cả mọi người theo sự hướng dẫn của Tiểu Thiên, phân thành sáu tổ, tỏa ra lục soát các phương hướng. Tìm hồi lâu, cuối cùng ở góc đất trống để phế liệu xây dựng hướng Tây Bắc, tìm thấy ba người đó.

 Lúc tìm thấy ba người, ba người này đang ngủ, gọi thế nào cũng không dậy. Sau đó vẫn là chủ thầu nhớ ra mẹo, chính là dùng nước đái của bé trai… trong đám công nhân có một cậu nhóc 17 tuổi, dưới sự thúc ép của mọi người tè ra một bịch nước tiểu.

Không ngờ cách này lại có tác dụng, mấy người khoan thai thức dậy, ai ngờ ba người thức dậy vừa nhìn thấy đông người như vậy liền hỏi: “Chưa họp xong nữa à?”

Mấy người khác thấy bọn họ hỏi vậy càng không hiểu tình hình! Chờ cho bọn nói xong chuyện đã trải qua tối qua, không chút nào khác biệt với mấy người lão Lưu gặp phải.

Tất cả mọi người đều không thể bình tĩnh, có người đòi bỏ đi, có người nói mau quyết toán tiền công, nói chung là không có ai muốn ở lại thêm giây phút nào.

Vương Tiểu Thiên làm sao có thể để bọn họ đi, nếu như đi hết, tạm thời anh biết đi đâu tìm đội thi công khác chứ!

“Trước tiên mọi người đừng hoảng, nghe tôi nói đã, bây giờ giám đốc Trương đang đi tìm cao nhân, hôm nay nhất định sẽ giải quyết vấn đề triệt để! Mọi người nghĩ kỹ đi, nếu như bây giờ bỏ đi là trái với hợp đồng, công ty có trả tiền công cho mọi người không?” Vương Tiểu Thiên vừa dỗ dành lại đe dọa, rốt cuộc cũng chỉ muốn giữ người lại trước, nhưng nếu không giải quyết được vấn đề, người bỏ đi là chuyện sớm muộn.

Mọi người đều chờ đợi trong sốt ruột…. nhưng trước mắt thấy trời lại sắp tối rồi.

“Chết rồi, sắp…” Một hồi điện thoại vang lên, Tiểu Thiên vừa nhìn thì thấy là điện thoại của giám đốc Trương.

“Tiểu Vương hả, cậu mau tới nhà kho lấy ra hai hộp pháo đại địa hồng, ở trước cửa đặt hai chữ lục, vừa nhìn thấy xe của tôi thì châm pháo, có biết không?”

“Được, tôi đi ngay đây.”

Vương Tiểu Thiên và chủ thầu theo lời dặn của giám đốc Trương bày ra hai khối pháo đại địa hồng ở ngoài cửa lớn, chưa được một lúc đã thấy xe của Trương tổng từ xa chầm chậm chạy tới…. sau khi xe dừng, giám đốc Trương chưa lập tức xuống xe mà ở ghế lái phụ loay hoay một trận, sau đó ôm xuống một vật được quấn bằng vải đỏ, to bằng trái bóng rổ.

Giám đốc Trương đi rất chậm… sắc mặt nghiêm trọng đi tới trước mặt Vương Tiểu Thiên: “Túi áo trên của tôi có một tấm bản đồ, cậu lấy ra đi.”

Tiểu Thiên mò vào túi áo trên, quả nhiên thấy một tấm bản đồ, vừa mở ra thì thấy, hóa ra là bản vẽ mặt phẳng khu đất công trình, phía trên có một chỗ lấy bút đỏ vẽ một vòng.

Giám đốc Trương gật đầu với Tiểu Thiên nói: “Mau đi tìm vị trí vòng tròn đỏ đó, nhất định phải chính xác.”

Tiểu Thiên gật đầu nói: “Giám đốc yên tâm.”

Thế là ba người gồm giám đốc Trương, Tiểu Thiên và chủ thầu tìm thấy vị trí đó ở một phòng máy bỏ phế nơi công trường. Giám đốc Trương bảo chủ thầu bê một cái bàn tới, bên trên bày nến và lư hương, xong xuôi ông mới trịnh trọng đặt vật trong tay xuống dưới bàn.

Vén tấm vải lên, hóa ra là một bức tượng Phật Thích Ca mắt tròn xoe!

Tiểu Thiên nghi hoặc hỏi giám đốc Trương: “Đây là…”

Giám đốc Trương làm động tác im lặng, biểu thị hai người đi với ông. Bọn họ đi tới phòng của Tiểu Thiên, giám đốc Trương rút từ trong người ra 5000 tệ đưa cho chủ thầu, kêu anh ta dẫn cấp dưới đi chơi một đêm, trời chưa sáng thì không được về!

Chủ thầu vui không kể xiết cầm tiền đi mất, Tiểu Thiên lại sầu não hỏi: “Còn tôi thì sao?”

Giám đốc Trương lạnh mặt nói: “Ở đây ngủ với tôi một đêm!”

“Gì chứ! Không được đâu, tôi là trai thẳng nha!” Tiểu Thiên kinh hô.

Giám đốc Trương bị bộ dạng này của Tiểu Thiên chọc cười, cười lắc đầu nói: “Cậu là trai thẳng hả? Vậy tôi cũng yên tâm rồi! Tối nay cần trai thẳng canh đêm ở đây.”

“Hả, giám đốc Trương, bình thường tôi làm việc cho anh cũng tận tâm tận lực, tuyệt không hai lòng, sao anh nỡ hại tôi như vậy?”

Giám đốc Trương cười rồi mắng: “Thôi được rồi, đừng có lải nhải với tôi nữa, nói việc chính trước đi.”

Tiểu Thiên cũng không cười nữa nói: “Không phải lúc nào tôi cũng nói chính sự sao?”

Giám đốc Trương nghiêm mặt lại, Tiểu Thiên liền ngoan ngoãn im miệng. Thấy Tiểu Thiên không nói nữa, ông mới hầm hầm nói: “Hôm qua tôi đi tìm cao nhân kia, nói rõ chuyện ma ám ở công trình mình. Ông ta cũng không có cách nào. Chỉ có thể đưa cho tôi bức tượng phật ông ấy thờ cúng bấy lâu, đưa tới trấn áp công trình của mình trước, ông ấy đi Thái Lan mời sư huynh tới, có lẽ sẽ có cách. Bây giờ có lẽ bọn họ đang trên máy bay quay về, chúng ta chỉ cần kiên trì tới lúc trời sáng là được.”

Vương Tiểu Thiên không rõ, vì sao anh và giám đốc Trương nhất định phải ở cái chỗ quỷ quái này. Nhưng giám đốc Trương lại kỳ quái nói: “Bởi vì bên cạnh tượng Phật phải có một đôi đồng tử.”

“Hả, hai người chúng ta còn là đồng tử à?” Tiểu Thiên không dám tin hỏi.

Giám đốc Trương bực mình nói: “Đúng vậy? Rồi sao? Chính là hai chúng ta!”

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ ngồi ở trong phòng tới khi mặt trời xuống núi, ‘ọt ọt…’, bụng của Tiểu Thiên kêu đói không ngừng. Giám đốc Trương nhìn anh, rồi vỗ vỗ bụng của mình, xem ra ông cũng chưa ăn tối.

“Ở đây cậu có gì ăn không?” Giọng điệu anh không hiền lành hỏi Tiểu Thiên.

Tiểu Thiên ngẩn người: “Chỗ tôi? Không, không có.”

Vừa nghe không có đồ ăn, giám đốc Trương liền giận không có chỗ phát tiết: “Cậu nói cậu xem, ngay cả đồ ăn cũng không có, cậu nói coi cậu có tác dụng gì chứ?”

Tiểu Thiên uất ức nói: “Tôi mới đến đây ở được mấy ngày chứ? Thực sự chưa chuẩn bị đồ gì hết, có điều căn tin chắc chắn có, mà bên ngoài bây giờ…” Anh không dám nói tiếp, hơn nữa do dự nhìn ra sắc trời bên ngoài.

Bây giờ giám đốc Trương cũng không dám bước ra ngoài, đành nói: “Vậy thì cùng đói mịa nó đi!”

‘Ọt ọt…’ Giám đốc Trương đỏ mặt, bụng ông bắt đầu phản kháng, hết cách rồi, sợ chết là chuyện nhỏ, đói chết mới là chuyện lớn! Cuối cùng hai người quyết định đến nhà ăn giải quyết chuyện no ấm trước, lúc ra khỏi cửa nhân viên an toàn Tiểu Thiên vẫn không quên tắt đèn của khu nhà ở. Cứ thế hai người một trước một sau, đi về phía nhà ăn.

Sắc trời buổi tối cũng không tệ, cả một trời đầy sao, chỉ là công trình yên tĩnh một cách kỳ lạ, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có. Vốn dĩ nhà ăn cách khu nhà ở công nhân cũng không xa lắm, đi bộ chưa đến 5 phút là tới rồi.

Nhưng vừa bước vào hai người đã trợn tròn mắt, bên trong có mấy người công nhân đang ăn cơm, giám đốc Trương vừa nhìn thấy có công nhân vẫn còn chưa đi thì tính mắng người… nhưng chưa kịp mở miệng thì Tiểu Thiên đã ngăn lại.

Anh dùng mắt ra hiệu cho giám đốc Trương, ban đầu giám đốc Trương còn chưa hiểu, nhưng sau khi nhìn rõ đồng phục mấy người công nhân đang ăn cơm, ông lập tức hiểu ra… mấy người công nhân bên trong nhà ăn này sắc mặt trắng bệch, toàn bộ đều mặc đồng phục màu xám, bên trên còn ghi nhà máy hóa chất gì gì, cũng không biết bọn họ đang ăn gì, nhìn xa xa chỉ thấy một cái bát đen sì sì.

Giám đốc Trương lập tức sợ đến tái cả mặt, nhanh chóng ra hiệu mắt với Tiểu Thiên, ý nói ‘đi mau’.

Nhưng bây giờ hai người đều tiến thoái lưỡng nan. Bước vào thì bên trong toàn là ma, lùi ra thì ma bên trong đều đã nhìn thấy bọn họ! Còn vẫy tay chào hai người nữa!

Không còn cách nào, hai người chỉ đành bất chấp mà bước vào, anh trai ma bên trong lại rất nhiệt tình, chào hỏi nói bọn họ ngồi xuống xong, còn mang tới hai bộ chén đũa. Giám đốc Trương và Tiểu Thiên anh nhìn qua tôi nhìn lại, rồi lại nhìn cái đống đen sì sì trong bát… thật là muốn nôn không dám nôn, muốn chạy không dám chạy, sớm biết ở đây nhiều anh trai ma như vậy, cho dù có đói chết hai người cũng không dám ra khỏi khu nhà ở nửa bước.

Mấy người công nhân sớm đã thành ma này vẫn còn đang bàn luận công việc, dường như không biết rằng mình sớm đã là vong hồn rồi.

Một cậu công nhân trẻ tuổi nói với một vị lớn tuổi ngồi bên cạnh: “Tổ trưởng Triệu, anh nói xem bây giờ chạy theo tiến độ như vậy có ổn không? Đừng nói xảy ra chuyện à!”

Vị công nhân lớn tuổi nói: “Ai nói không phải chứ! Cũng không biết sếp tổng ở tổng công ty Nhật nghĩ gì nữa? Nhưng kỹ sư của bọn họ nói không sao, kỹ sư bên này của chúng ta còn không dám nói một tiếng! Nhìn sờ sờ đã biết là có vấn đề.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Một nhóm công nhân cùng nhau nhao nhao oán thán, nhưng hai người còn sống ngồi cùng một bàn như ngồi trên kim châm lại không dám thở mạnh.

Vào đúng thời điểm then chốt vẫn là Tiểu Thiên phản ứng nhanh, anh nhanh chóng cầm bát đũa trên bàn lên, nói với nhóm ma: “Tôi còn phải tăng ca, phải về xưởng trước đây, mọi người từ từ ăn nhé.” Nói xong cũng không thèm quay đầu bước thẳng ra ngoài.

Giám đốc Trương cũng không ngốc, cũng vội vàng đứng dậy: “Tôi cũng phải đi giúp cậu ấy một chút.”

Hai người chạy về hướng khu nhà ở như một làn khói, nhìn bóng lưng của hai người, vị công nhân ma lớn tuổi kia không chút cảm tình nào nói: “Bọn họ nhìn ra chúng ta không phải người sống rồi.”

Những con ma khác đồng thời gật đầu như cái máy, sau đó cùng nhìn về hướng hai người đã bỏ đi…

Mà lúc này công trường nổi lên một trận sương mù lớn vô cớ, giám đốc Trương và Tiểu Thiên bước cao bước thấp đi về phía khu nhà ở, nhưng càng đi càng thấy không ổn! Lúc tới bọn họ đi chưa tới 5 phút, mà giờ quay về đi đã gần 20 phút cũng không thấy bóng dáng khu nhà ở đâu.

Tiểu Thiên run rẩy nói với giám đốc Trương: “Tiêu rồi, tiêu rồi! Chắc chắn chúng ta gặp phải ma rồi!’

“Hoảng cái mẹ gì! Đừng quên chúng ta còn có Phật đang cúng ở chính vị?” Giám đốc Trương tuy nói cứng miệng với Tiểu Thiên, nhưng trong lòng cũng không dám chắc. Ông thò tay móc trong ngực ra Quan Âm khắc từ ngọc mang theo người đã lâu năm.

Vừa lấy tượng Quan Âm ra, giám đốc Trương đột nhiên cảm thấy sương mù trước mắt đã tan đi đôi chút. Ông không nói hai lời, bước nhanh về phía trước.

Tiểu Thiên tuy sợ nhưng cũng không dám tách ra khỏi giám đốc Trương, đây là việc liên quan đến tính mạng. Anh chỉ đành vội vàng theo sát sau giám đốc Trương, không bao lâu đã về được khu nhà ở.

Nhưng vừa tới trước cửa khu nhà ở, hai người đồng thời dừng lại, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, hai người nhìn nhau. Sao đèn khu nhà ở lại mở lên rồi? Vừa này trước khi đi Tiểu Thiên còn cố ý tắt đèn đi.

Tiểu Thiên chầm chậm đi sát về phía cửa sổ nhìn vào bên trong, một người phụ nữ đang ngồi trên gường đưa lưng về phía cửa sổ, trong tay cầm kim chỉ đang khâu gì đó…

Anh nhìn kỹ qua chiếc gương mình để ở đầu giường, chỉ thấy người phụ nữ đó đang dùng chỉ cẩn thận khâu lại chiếc mũi của mình, dọa cho Tiểu Thiên sợ đến bịt miệng lại! Giống như nếu không kịp bịch miệng, anh sẽ sợ tới mức hét lên thành tiếng.

Giám đốc Trương thấy Tiểu Thiên sợ hãi thành bộ dạng như vậy, cũng hiếu kỳ nhìn vào trong, mắt của ông không tốt như Tiểu Thiên nên chỉ thấy bóng lưng của người phụ nữ.

Nhưng trong một buổi tối kỳ dị như vậy, xuất hiện một người phụ nữ kỳ dị như vậy, khiến người ta khó mà tin được cô ta là người sống.

Giám đốc Trương thầm nghĩ: Vẫn nên quay về chỗ tượng Phật cho an toàn chút! Ông vừa nghĩ vừa lùi về sau, không chú ý tới cái bồn sắt gỉ phía sau…

‘Choang…loảng xoảng…’ Tiếng sắt thép chói tai vang lên, phá tan màn đêm yên tĩnh, giống như đánh thức con quái thú đang ngủ nhiều năm.

Người phụ nữ trong phòng quay ngoắt đầu lại, mẹ ơi! Lúc này Tiểu Thiên mới thật sự nhìn rõ mặt cô ta, đây không phải hiện trường tai nạn xe chứ? Mắt không ra mắt, mũi không ra mũi, đều là những đường may thô ráp ghép lại.

Đặc biệt là cái mũi! Mũi vẹo tới tận mang tai. Cô ta tức giận nhìn Tiểu Thiên, lách người một cái đã tới trước cửa sổ. Tiểu Thiên hoảng hồn, đang tính quay lại nói giám đốc Trương chạy mau.

Thế mà thấy giám đốc Trương sớm đã chạy xa rồi, sau đó đứng yên tại chỗ vẫy tay với anh, tỏ ý anh mau chạy đi chứ!

Tiểu Thiên thầm chửi mẹ một tiếng, rồi chạy như bay tới trước mặt ông, giám đốc Trương thấy Tiểu Thiên đã đuổi kịp rồi, liền kéo anh chạy tới chỗ thờ cúng Phật.

Bọn họ vừa chạy tới thì nhìn thấy một cậu nhóc đang đứng yên trước tượng phật, không nói lời nào cứ nhìn tượng Phật.

Đứa trẻ này bộ dạng cũng khoảng năm sáu tuổi, thân hình ốm yếu, dáng người nhỏ nhắn đỡ lấy một cái đầu to to. Chiếc áo đã bạc trắng, giống như quần áo của dân chạy nạn nạn đói năm 1942 vậy.

Tiểu Thiên vừa định tiến lên hỏi nhưng giám đốc Trương đã ngăn anh lại… anh lập tức hiểu ra đứa trẻ này có vấn đề, nghĩ cũng phải, tối như vậy rồi, một đứa trẻ nhỏ như vậy sao có thể xuất hiện ở đây chứ?

Đột nhiên, bức tượng Phật kia khẽ động từ từ rồi bắt đầu rung lắc, sau đó càng rung càng mạnh, cuối cùng nghe tách một tiếng, giữa tượng Phật xuất hiện một khe nứt.

Sau đó mọi thứ an tĩnh lại, tĩnh đến mức tưởng như thời gian đã ngừng lại.

Giám đốc Trương nhìn thấy tượng Phật đã nứt, trong lòng biết không ổn, sắp có chuyện xấu rồi! Thay vì ở đây đợi chết, không bằng cứ chạy ra bên ngoài công trình trước cho an toàn một chút. Ông nháy mắt ra hiệu với Tiểu Thiên, hai người từ từ lùi ra phía cổng lớn của công trình.

Mà lúc này đứa bé trai đứng im bất động nãy giờ, lúc này mới yếu ớt quay đầu ra nhìn bọn họ. Đôi mắt của nó đen kịt như mực, không có chút lòng trắng nào, đồng tử màu đen giống như một đầm nước, mà trong đầm nước đen đó lại là một đôi bàn tay đang giãy dụa không ngừng.

Lúc này Tiểu Thiên và giám đốc Trương đã bị đầm lầy hút vào, không thể động đậy, đầu óc trống rỗng. Mà đồng thời, từ trong mắt của đứa trẻ đó bay ra vô số bàn tay, sống chết bóp lấy cổ của hai người… nhìn thấy mạng của hai người sớm đã sắp tàn.

“Nam mô lăng nghiêm hội thượng Phật bồ tát Nam mô lăng nghiêm hội thượng Phật bồ tát Nam mô lăng nghiêm hội thượng Phật bồ tát Diệu trạm tổng trì bất động tôn, Thủ Lăng Nghiêm Vương thế hi hữu, Tiêu ngã ức kiếp điên đảo tưởng, bất lịch tăng kỳ hoạch pháp thân, Nguyện kim đắc quả thành bảo vương, Hường độ như thị hằng sa chúng, tương thử thâm tâm phụng trần sát, Thị tắc danh vị báo Phật ân, Phục thỉnh Thế tôn vị chứng minh, Ngũ trược ác thế thệ tiên nhập, Như nhứt chúng sanh vị thành Phật, Chung bất ư thử thủ nê hoàn, Đại hùng đại lực đại từ bi, Hi cánh thẩm trừ vi tế hoặc, Linh ngã tảo đăng vô thượng giác, Ư thập phương giới tọa đạo tràng, Thuấn nhã đa tánh khả tiêu vong, Thước ca ra tâm vô động chuyển…” Một hồi tiếng tụng kinh du dương từ xa vọng tới.

Đứa trẻ đột nhiên thống khổ ôm lấy đầu, lăn lộn trên đất! Một lúc sau đã tan biến không thấy nữa!

Mà Tiểu Thiên và giám đốc Trương lập tức tỉnh lại. Bọn họ nhìn thấy từ xa hai vị lão hòa thượng mặc áo vải bình thường chầm chậm đi tới.

Giám đốc Trương vừa nhìn đã nhận ra, một trong số đó chính là cao nhân mà ông đi tìm trước đó – Vương đại sư! Mà vị hòa thượng đang đi bên cạnh ông có lẽ chính là vị sư huynh ông mời tới từ Thái Lan.

Vị hòa thượng này tuy đầu tóc bạc phơ, nhưng khí sắc lại rất hồng nhuận, giống như một đứa trẻ…

Ông đi tới trước mặt Tiểu Thiên và giám đốc Trương, khẽ cười hỏi: “Hai vị không sao chứ?”

Giám đốc Trương vội vàng nói: “Đa tạ ơn cứu mạng của đại sư!”

Tiểu Thiên cũng nói theo: “Đúng vậy đại sư, nếu người đến chậm một bước, hôm nay chúng tôi chết chắc rồi!”

Hòa thượng tóc bạc nói: “Không sao, sư đệ của tôi đã xem một quẻ trước cho các vị rồi, tuy có trải qua một kiếp nhưng chỉ kinh sợ chứ không nguy hiểm.”

Vương đại sư nói với giám đốc Trương: “Giám đốc Trương, vị đây là sư huynh của tôi, Huyền Nguyệt chân nhân, khu đất này là ‘vùng đất quỷ ác chất đống’, một mình tôi sợ là không giải quyết được, sư huynh tôi vốn là bàn tay vàng nhiều năm, lần này cũng sợ là một mình tôi ứng phó không được, đành phải xuống núi trợ giúp!”

Giám đốc Trương vội vàng khom người cúi chào Huyền Nguyệt chân nhân: “Xin cảm ơn Huyền Nguyệt chân nhân xuống núi cứu giúp!”

Huyền Nguyệt phất phất tay: “Người tu đạo nên rộng lòng bố thí thiện duyên, tà ma ở đây hung hãn như vậy, ta không biết thì thôi, nếu biết rồi, làm sao có thể nhắm mắt làm ngơ!”

Giám đốc Trương cảm tạ nói: “Đại sư thật là siêu phàm nhập thánh, quá đại từ bi!”

Huyền Nguyệt cười cười không nói, giám đốc Trương xem ra nịnh nọt đã xong, liền nói thẳng vào vấn đề chính: “Vậy đại sư, người xem tiếp theo phải làm sao?”

Huyền Nguyệt móc ra một cái la bàn trong ngực, vừa đi vừa nhẩm tính: “Đợi ta tính toán ra nguồn cơn bãi thây ma này rồi nói tiếp…”

Ông cầm lấy la bàn, đi xung quanh tượng phật ba vòng, bấm đốt đầu ngón tay lẩm nhẩm. Tính toán một hồi, sắc mặt ông trở nên nghiêm trọng.

Chỉ thấy Huyền Nguyệt cất la bàn đi nói với giám đốc Trương: “Mảnh đất này từng có người chết hai lần, mà hai lần đều là xảy ra vào 15 tháng 7 âm lịch, chính là tết Trung Nguyên. Chỉ là lần một xảy ra vào năm Tân Tị 1941, mà lần còn lại xảy ra vào năm Quý Tị 2013.”

Tiểu Thiên vội vàng lấy điện thoại ra tra cứu lịch sử hai ngày này, sự tình xảy ra trên miếng đất này, kết quả… hai sự việc khá khủng khiếp đều xảy ra vào đúng ngày đó.

Một là sự việc ngày 9 tháng 9 năm 1941, người Nhật đã giết vô số dân quân ở vùng đất này, bởi vì thi thể quá nhiều, Nhật Bản mới hạ lệnh chôn tập thể. Mà mảnh đất này lại trở thành một hố mộ tập thể chôn người bản địa không ai không biết.

Mà ngày này 72 năm sau, xảy ra một vụ nổ nhà máy hóa chất do người Nhật đầu tư, cơ quan nhà nước thống kê, số người chết vượt qua 100 người.

Huyền Nguyệt nghe Tiểu Thiên đọc xong tài liệu trên điện thoại, gật đầu nói: “Vậy là đúng rồi! Thảo nào oán khí lại dày đặc như vậy, tạo nghiệt mà! Năm đó vong hồn chết dưới súng của người Nhật, chắc chắn mãi không được an yên. 72 năm sau lại rành rành một công ty Nhật vào mở nhà máy, không xảy ra chuyện mới lạ đây. Cậu nhóc ma kéo lấy hai người lúc ta tới chính là kết tụ tất cả oán khí ở đây, tượng Phật của sư đệ ta căn bản không cách nào khống chế oán khí nặng như vậy được. Nếu muốn bọn họ tiêu tán được oán khí, giải thoát được, thì nhất định phải báo được đại thù cho bọn họ mới được!”

“Hả, sao làm được chứ? Chúng tôi đi đâu tìm mấy tên quỷ Nhật Bản này chứ, hơn nữa, bọn Nhật cũng là người, chắc chắn cũng đã chết già rồi.” Vẻ mặt Tiểu Thiên không thể làm được.

Vương đại sư lúc này đã hiểu rõ ý của sư huynh mình, ông nói với Tiểu Thiên: “Không cần phiền phức như vậy, chỉ cần tới mấy tiệm vàng mã, nói họ làm mấy hình nhân giấy quỷ Nhật Bản là được rồi.”

Nhưng Huyền Nguyệt lại nói: “Tới tiệm vàng mã sợ là không kịp nữa rồi, việc này nhất định phải giải quyết trong tối này, nếu không bọn họ sẽ kéo chúng ta ở lại bầu bạn.”

Vương đại sư biến sắc, nói với sư huynh của mình: “Sư huynh, nghiêm trọng như vậy sao?”

Huyền Nguyệt không nói gì, chỉ nghiêm trọng gật đầu.

Giám đốc Trương nghe Huyền Nguyệt nói vậy trong lòng thấy không ổn, ông vội vàng hỏi: “Vậy phải làm sao?”

Huyền Nguyệt nghĩ ngợi liền hỏi giám đốc Trương: “Công trình có giấy, gậy tre và phẩm màu vàng không?”

Không chờ giám đốc Trương trả lời, Tiểu Thiên đã cướp lời nói: “Có chứ, có, người muốn bao nhiêu?”

Huyền Nguyệt nói: “Càng nhiều càng tốt, ta và sư đệ cùng nhau đi lấy.”

Chẳng lâu sau, hai người dùng xe đẩy cút kít, đẩy tới hai kiện giấy A4, mười mấy cây gỗ tre và hai thùng sơn màu vàng.

Huyền Nguyệt không nói nhiều, từ trong người rút ra một cây dao đen sì, chặt mấy cây gỗ thành mấy nhánh nhỏ gọn, dưới sự phối hợp của hai huynh đệ, bắt đầu làm hình nhân giấy.

Tiểu Thiên và giám đốc Trương cũng không ngồi không, bọn họ phụ trách lấy sơn dầu màu vàng vẽ hình quỷ trên những khung hình đã làm xong.

Cứ vậy bốn người hợp tác nhịp nhàng, không đến hai tiếng đã làm xong bốn hình nhân giấy giống y như thật.

Huyền Nguyệt bấm đốt ngón tay, ông điểm máu của mình lên hình nhân của bốn con quỷ. Bốn con quỷ lập tức động đậy, lảo đảo đi đến chỗ tượng Phật đang thờ.

Thoáng chốc, cuồng phong nổi lên, ma quỷ gào khóc… vô số luồng khí đen vọt lên từ bốn phương tám hướng của công trình, trong số đó có nam có nữ, có già có trẻ, còn có nhóm công nhân của nhà xưởng hóa chất năm đó.

Mấy luồng khí đen này vây quanh bốn hình nhân quỷ, cuồng loạn xoay vòng vòng, mà bốn hình quỷ này giãy dụa một hồi thì để luồng khí đen cuốn lên không trung.

Bốn hình nhân quỷ này chỉ là người giấy, tuy rằng nó có máu của Huyền Nguyệt nhưng vẫn còn khác xa so với người thật, hơn nữa lúc này xem như người thật e rằng cũng đã bị ăn tươi nuốt sống.

Chưa được mấy phút sau bốn hình nhân giấy này đã biến thành từng mảnh giấy vụn, rơi lả tả xuống đất.

Huyền Nguyệt nhìn thấy liền biết thời cơ đến rồi, liền lớn tiếng nói với luồng khí đen: “Các vị hương thân phụ lão, hôm nay thù của mọi người đã được báo, nên sớm giải thoát, nhanh chóng lên đường đầu thai! Chớ đừng cố chấp trong thù hận nữa. Trung Quốc bây giờ đã phồn vinh thịnh vượng, sớm đã đánh đuổi bọn Nhật Bản đi rồi! Bọn họ không dám xâm phạm vào Trung Hoa ta một lần nào nữa! Bây giờ những người trên mảnh đất này đều là đồng bào của mọi người, bọn họ đều là nhân dân lao động, đều là vì nuôi sống gia đình mà kiếm từng đồng tiền mồ hôi nước mắt! Bọn họ không đáng phải bị thù hận giáng vào người! Bây giờ ta sẽ tụng chú vãng sinh cho mọi người, mọi người hãy đi đi!”

“Nam mô a di đa bà dạ, Đa tha dà đa dạ, Đa địa dạ tha, A di rị đô bà tì, A di rị đa tất đam bà tì, A di rị đa tì ca lan đế, A di rị đa, tì ca lan đa, Dà di nị dà dà na, Chỉ ca đa lệ ta bà ha…”

Luồng khí đen trong không trung dưới sự chú tụng của chú vãng sanh, từ từ tan biến đi.

Tất cả mọi thứ trở về an tĩnh, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì…

Một tiếng gà gáy, trời đã sáng.

Ngày hôm sau công trình hoạt động bình thường, sau đó không hề xảy ra bất kỳ chuyện kỳ lạ nào nữa.

Mà giám đốc Trương đưa cho hai vị cao nhân mỗi người một bao lì xì nặng trịch.

Từ đó Vương Tiểu Thiên cũng không cần phải ngủ ở công trình nữa.

Sau đó công trình xây dựng bàn giao xong, lại đưa ra một điều khoản bá đạo: “Tất cả căn hộ ở tiểu khu này không được mua bán với người Nhật! Nếu không hậu quả tự chịu…”

<< Chương Trước II Chương Sau >>

0 0 votes
Article Rating
 
Subscribe
Notify of
guest

0 Comments
oldest
newest most voted
Inline Feedbacks
View all comments
^^
0
Would love your thoughts, please comment.x
()
x