“Hoàng thượng, hoàng thượng.” Linh Lung lảo đảo bước đi hai bước, cho dù khóc hô đến kiệt sức, lại vẫn như trước không cách nào lưu hắn lại, giống như tình cảm giữa bọn họ đã theo gió bay mất.
Trong Vị Ương cung, không khí vô cùng khẩn trương. Trên giường mềm mại, Thiên Dao hôn mê bất tỉnh, các ngự y đứng ở trong điện, một đám mặt ủ mày chau. Mỗi ngày đều bắt mạch báo bình an, nhưng lại vẫn chưa từng phát hiện có chỗ không ổn. Hiện giờ Dao phi hôn mê bất tỉnh, mới phát hiện sự tình không đúng. Mạch đập của Dao phi mặc dù vững vàng, lại mơ hồ có chút giả tạo, chỉ sợ là trúng độc, hơn nữa, dược tính phát huy khá chậm, lúc phát hiện thì đã muộn.
“Các ngươi sao có thể sơ suất như vậy, ngay cả nương nương trúng độc cũng không phát hiện ra!” Ngự y đứng đầu Thái Y viện thở dài răn dạy.
“Thuốc này dược tính phát huy cực chậm, không dễ dàng phát hiện. Nếu không phải sáng nay dược tính của nương nương phát tác, ngất ở trong viện, chỉ sợ hiện nay chúng ta vẫn chưa biết được.” Các ngự y chắp tay nói.
Ngự y viện thủ lại than lần nữa, “Ngươi cho là hoàng thượng chịu nghe cả ta và ngươi giải thích sao? Dao phi nương nương là người yêu quý nhất của hoàng thượng, có nửa phần sai sót, đầu của chúng ta đều phải chuyển nhà.”
“Viện thủ, bệnh tình Dao phi nương nương rốt cuộc như thế nào?”
Ngự y viện thủ lắc đầu, “Nếu như ta đoán không sai, chính là đoạt hồn thảo, chỉ sợ lành ít dữ nhiều rồi.”
“Vậy phải làm thế nào cho phải, nếu như nương nương lành ít dữ nhiều, tính mạng người nhà chúng ta chắc chắn khó giữ được.” Các ngự y rối thành một nùi, mãi đến khi Sở Diễm tiến vào trong Vị Ương cung, trong điện nháy mắt im bặt, giống như chết lặng.
“Dao phi thế nào rồi?” Sắc mặt Sở Diễm lãnh trầm, ngồi xuống bên giường, cầm bàn tay băng lãnh của Thiên Dao. Hai gò má nàng trắng bệch như giấy, vẫn như cũ không có nửa phần tri giác. Sở Diễm chỉ cảm thấy lòng cũng lạnh theo.
Ngự y lảo đảo quỳ trên đất, nhưng không một ai dám mở miệng.
“Đều câm điếc hết rồi sao? Trẫm hỏi các ngươi Dao phi như thế nào rồi hả? Không phải mỗi ngày bắt mạch đều báo bình an sao? Làm sao lại có sơ sót này chứ?” Sở Diễm tức giận mở miệng, trên mặt không có biểu tình. Bàn tay đặt sát vào ngực nàng, tính đem chân khí độ vào trong cơ thể nàng, lại phát hiện tâm mạch của nàng đã bị một dòng khí lạnh bao quanh, nội lực không cách nào đưa vào được.
Ngực Sở Diễm căng thẳng, đầu ngón tay đè lại mạch cổ tay nàng, mới phát hiện mạch tượng của nàng hư ảo, mơ hồ có dấu hiệu trúng độc. Nhất thời, Sở Diễm trong cơn giận dữ quét ánh mắt băng lãnh về phía ngự y quỳ trên đất. “Dao phi trúng độc?”
Ngự y viện thủ biết không cách nào giấu diếm, bước lên trước hai bước, run rẩy mở miệng, “Dao phi trúng đoạt hồn thảo, độc này cực kỳ hiếm thấy, dược tính phát tác rất chậm, từng chút từng chút thấm vào tâm mạch. Mới đầu không dễ dàng phát hiện, nhưng lúc phát hiện được thì cũng đã trễ.”
“Lúc ấy đã muộn?” Sở Diễm hừ lạnh, “Vậy nhóm người các ngươi muốn nói cho trẫm biết hiện tại Dao phi độc phát không có thuốc nào cứu được, phải hay không?”
“Chuyện này…” Ngự y viện thủ càng thêm run rẩy, đầu cúi tới cực thấp.
Mắt thấy sắc mặt đế vương càng ngày càng khó coi, một vị ngự y tiến lên hai bước, chắp tay nói, “Hồi bẩm hoàng thượng, thể chất nương nương vốn hư hàn, tiếp xúc với độc tính của đoạt hồn thảo mới dẫn đến dược tính phát tác sớm. Trước mắt mà nói, độc tố trong cơ thể nương nương không nặng, không phải không cách nào cứu chữa. Chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Sở Diễm vội hỏi.
“Chỉ là nương nương đang mang thai, thể chất suy yếu, nếu như dùng dược giải độc, chỉ sợ sẽ thương tổn long tự trong bụng, liên luỵ thân thể nương nương. Ngược lại mất nhiều hơn được.”
Sở Diễm trầm mặc, quanh thân tản ra hàn khí băng lãnh khiến người sợ hãi. “Ý của ngươi chính là phải bỏ hài tử?”
“Hoàng thượng thứ tội.” Ngự y quỳ trên đất, không dám nhiều lời.
Ra ngoài dự đoán, đế vương vậy mà lại không hề tức giận, ngược lại bình tĩnh tới đáng sợ, “Nhưng hài tử đã hơn 6 tháng rồi.”
Ngự y viện thủ trầm trọng thở dài, “Bệnh tình nương nương đích xác khó giải quyết, nếu như lưu lại hài tử, độc tính không cách nào bài trừ, chỉ sợ sẽ tích luỹ trong thân thể nương nương. Nhưng nếu lúc này bỏ đi long tự, thân thể nương nương suy yếu, chỉ sợ không chịu nổi nỗi khổ lạc thai, nếu như dẫn đến băng huyết, tính mệnh nương nương vẫn gặp nguy hiểm.”
Sở Diễm lạnh giọng mà cười, thờ ơ đảo qua ngự y quỳ đầy đất. “Đứa nhỏ này lưu hay không lưu đều nguy hiểm, vậy ý tứ của các ngươi muốn trẫm lựa chọn như thế nào?”
“Vi thần có tội.” Các ngự y bối rối dập đầu.
Sau một thời gian trầm mặc, Sở Diễm mới mở miệng lần nữa. “Trẫm vẫn còn phải suy nghĩ, nhưng các ngươi nhớ kỹ, Dao phi sống, các ngươi sống. Nếu như Dao phi có bất trắc, trẫm muốn toàn tộc các ngươi chôn cùng.”
“Hoàng thượng, hoàng thượng tha mạng.” Các ngự y quỳ trên đất, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.
Mày kiếm Sở Diễm nhíu chặt, chỉ cảm thấy nhức đầu vô cùng. “Đều lui ra đi, đừng quấy nhiễu Dao phi nghỉ ngơi.”
Các ngự y lảo đảo bò ra ngoài, một đám vẫn còn không quên lau nước mắt và mồ hôi trên mặt.
“Lưu Trung.” Sở Diễm trầm giọng gọi. Một lát sau, Lưu Trung liền lảo đảo đi đến, cuống quít quỳ rạp trên đất.
“Hoàng thượng có gì phân phó?”
“Sinh hoạt ăn uống của Dao Nhi đều do ngươi cùng Từ ma ma giám thị, làm sao lại bị trúng độc?”
“Chuyện này…” Lưu Trung nhất thời nghẹn lời, trán đã đổ mồ hôi lạnh, “Hồi bẩm hoàng thượng, đồ ăn của nương nương đều dùng ngân châm thử độc qua, y phục cũng đều dùng nước giải độc ngâm qua mới lấy cho nương nương. Chung quanh Vị Ương cung đều là ám vệ, càng không thể có người lẻn vào hạ độc. Lão nô ngu dốt, thật sự không biết độc này từ đâu mà đến.”
Sở Diễm hừ lạnh, chuyện Thiên Dao trúng độc vô cùng kỳ quặc, xem ra tâm tư người hạ độc này lại kín đáo như thế. Nếu độc không phải từ y phục thức ăn xâm nhập vào, như thế, đó là sinh hoạt hàng ngày. “Sai người kiểm tra tất cả vật dụng trong Vị Ương cung, nếu như trẫm đoán không sai, hẳn là có người động tay động chân trong đồ dùng hàng ngày. Trong Vị Ương cung nhất định có quỷ.”
“Vâng, lão nô lập tức sai người làm.” Lưu Trung khom người thối lui ra ngoài.
Sở Diễm than nhỏ, lần này đích thật là hắn sai, chung quy cẩn thận mấy cũng có sai sót. Hắn thật cẩn thận thay áo ngủ bằng gấm trên người Thiên Dao, khom người ôm nàng lên, bước nhanh đi ra ngoài. Trong Vị Ương cung đã không an toàn, hắn muốn dẫn nàng về Cảnh Dương cung, hắn muốn một tấc cũng không rời bảo vệ nàng.
Thiên điện Cảnh Dương cung, trên giường rồng, trên người Thiên Dao đắp vải nhung minh hoàng, dung nhan khi ngủ an ổn. “Dao Nhi vẫn còn không muốn tỉnh lại sao?”
Hàng mi thon dài của Thiên Dao khẽ rung vài cái, mở mắt, trong mắt một mảnh thanh minh, hoàn toàn không có dấu hiệu mê man. Nàng sớm tỉnh lại, chỉ là không muốn đối mặt mà thôi.
“Nàng đều nghe thấy hết phải không?” Sở Diễm vẫn như cũ nắm bàn tay nhỏ lạnh lẽo của nàng, đau lòng mở miệng.
“Ừ.” Thiên Dao nhạt giọng đáp lại, có chút cật lực chống người dậy.
“Dao Nhi, bọn họ nói ta cũng không tin, nói cho ta biết, thân thể của nàng rốt cuộc như thế nào?” Hắn duỗi cánh tay ôm nàng vào lòng, chỉ cảm thấy ngực vô cùng đau đớn. Không khí lạnh chấn động trong phổi, ngay cả hô hấp cũng trở nên đau đớn không chịu nổi.
Thiên Dao nhẹ nhếch môi, đầu ngón tay trắng nõn đặt vào mạch trên cổ tay, một lúc sau, mới cực nhạt mở miệng. “Nếu như điều dưỡng thỏa đáng, có lẽ sẽ chống đỡ được đến lúc hài tử ra đời. Nếu không, là một xác hai mạng.” Trong mắt Thiên Dao lại không có một tia gợn sóng, đối mặt sống chết, nàng bình tĩnh gần như đáng sợ. Nàng cũng bất quá mới 17 tuổi mà thôi, niên kỷ như hoa, sinh mệnh mới bắt đầu tươi đẹp.
Sở Diễm ôm chặt thân thể nàng, ở bên tai nàng thì thầm, trong giọng nói mang theo một chút nghẹn ngào. Bàn tay thong thả xoa phần bụng lồi lên của nàng. “Dao Nhi, nếu như trẫm nhẫn tâm một chút, không cần đứa nhỏ này, có phải sẽ còn một đường sinh cơ hay không?”
Thân thể bị ôm trong ngực hắn rõ ràng cứng ngắc, Thiên Dao lãnh đạm rời khỏi cái ôm của hắn, ánh mắt gần như băng lãnh đón nhận ánh mắt thâm thuý của hắn. “Chàng biết, ta sẽ không cho phép chàng làm như vậy.”
Sở Diễm thống khổ khép hai mắt lại, lông mi dài đã ươn ướt. Hắn làm sao lại nhẫn tâm, hài tử đã hơn 6 tháng, không ai biết hắn chờ mong đứa nhỏ này ra đời nhiều thế nào. Vốn tưởng rằng sang năm xuân về hoa nở là lúc hắn được làm phụ thân rồi. Cánh tay ở bên hông Thiên Dao từ từ siết chặt, thai nhi trong bụng dường như đã nhận ra nguy hiểm, lại đặc biệt an tĩnh. “Dao Nhi, nếu giữa nàng và hài tử chỉ có thể chọn một, như vậy ta chọn nàng. Ta thừa nhận, ta không thể quyết tuyệt giống phụ hoàng, ta yêu nàng còn nhiều hơn đứa nhỏ này.”
Thiên Dao cười nhạt lắc đầu, nước mắt từng giọt theo khuôn mặt tái nhợt chảy xuống. Bàn tay chậm rãi vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của Sở Diễm. “Đừng nói loại chuyện này, tương lai hài tử sẽ hận chàng.”
Sở Diễm đau lòng cầm mu bàn tay nàng, hôn nhẹ lên đầu ngón tay xanh miết. “Ta không cần, Dao Nhi, nghe ta lần này có được không? Hài tử sẽ lại có nhưng ta không thể mất đi nàng.”
Thiên Dao lắc đầu, chậm rãi dựa vào trong ngực hắn, mệt mỏi khép mắt lại. “Ta đã mất một lần, không thể lại mất đi hắn. Sở Diễm, đừng để ta phải hận chàng, ta đã không còn khí lực để hận rồi.”
“Dao Nhi.” Hắn run rẩy nỉ non tên nàng, tâm dĩ nhiên đau đến vô cảm. A, cái gì mà nhất quốc chi quân, hắn ngay cả chính nữ nhân cùng hài tử của mình cũng không bảo hộ được, quả nhiên là vô dụng.
“Dao Nhi mệt sao, ta cùng nàng ngủ một lát, được không?” Sở Diễm ấm giọng hỏi.
“Uhm.” Thiên Dao gật đầu, một lần nữa nằm lại trên giường rồng. Sở Diễm cởi trường bào trên người ra, ôm Thiên Dao, hôn nhẹ lên trán nàng.
<< Chương Trước II Chương Sau >>