Quay về biệt viện ở lần này, hai người trong lúc đó dường như xuất hiện chuyển biến lớn. Mỗi khi Ngân Bình Nhi đối diện với ánh mắt của Phượng phủ, hai gò má rất nhanh liền ửng đỏ. Mỗi lời nói, mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ, mỗi bước chân đều tràn đầy tình cảm với Phượng phủ.
Tựa như bây giờ, những lúc cùng dùng cơm như mọi khi, cảm giác của hai người lúc đó so với trước đây cũng không giống lắm.
Phong Thiện Dương bới cơm, hai mắt hết nhìn trái rồi lại nhìn phải. Nhìn tên mặt gấu bên trái tự nhiên gắp rau để vào trong chén cho nha đầu kia, mà nha đầu kia thấy rau xanh trong chén mình thì vui vẻ cười, cũng gắp một miếng cá dày cộm đặt vào chén của tên mặt gấu, sau đó hai người cùng nhìn nhau cười. Phong Thiện Dương chịu không nổi rùng mình, hắn thực sự không quen nhìn thấy mặt gấu đối xử dịu dàng với người khác.
Giống như biết hắn đang nghĩ gì, Phượng phủ ở dưới bàn đá vào chân hắn một cái. Phong Thiện Dương đau quá rụt chân lại, quay đầu trừng mắt nhìn, ngờ đâu ánh mắt Phượng phủ so với hắn còn hung tợn hơn, khẽ hừ một tiếng. Thôi vậy, hắn là người, không thèm so đo với con gấu.
Khó có dịp Phượng phủ tự mình xuống bếp như hôm nay, đồ ăn trong chén, ăn vào miệng nhưng ngọt tới tận đáy lòng, Ngân Bình Nhi mím môi cười, “Phượng đại ca, tay nghề của huynh tiến bộ nhiều rồi.” Nàng khe khẽ khen ngợi.
Đôi mắt Phượng phủ phảng phất ý cười, “Tiến bộ rồi thì ăn nhiều một chút, xem muội kìa, đã gầy thành như vậy rồi.” Vừa nói vừa gắp đồ ăn để vào trong chén của nàng.
Phong Thiện Dương nghe thấy đoạn đối thoại như vậy, nghi hoặc nhướng chân mày lên, sao nấu ăn có tiến bộ mà hắn cũng không biết, rõ ràng ăn vào mùi vị vẫn y như trước đây mà! “Hai người các ngươi, đủ rồi nha.” Buồn nôn cũng có mức độ của nó chứ, là cố ý chọc người cô đơn như hắn phải không?
Phượng phủ liếc mắt nhìn hắn, thật là phá hỏng bầu không khí, “Ăn đồ của ngươi đi!” Gắp một cục thịt mỡ nhét vào miệng Phong Thiện Dương, xem hắn còn dám nhiều lời nữa không.
Ngân Bình Nhi xấu hổ cúi đầu, mặc dù Phượng đại ca đối với nàng cũng có chút không bình thường, nhưng nàng không dám tự mình đa tình, vạn nhất hiểu lầm huynh ấy thì phải làm sao? Nếu như không đem cảm tình với huynh ấy nói thẳng ra, nàng vẫn có thể như trước dùng thân phận đồ đệ ở bên cạnh hắn, nhưng mà một khi đã nói ra, hắn đối với mình không có ý đó, vậy nàng chẳng phải là ngay cả cơ hội ở cạnh hắn cũng không còn.
Chỉ cần có thể nhìn thấy hắn như lúc này, ăn món ăn do chính tay hắn nấu, buổi tối nghe tiếng hắn lật sách y thuật trong phòng, cảm nhận được sự hiện diện của hắn, nàng đã mãn nguyện lắm rồi.
Phong Thiện Dương khinh bỉ ngước mặt nhìn trời, xem điệu bộ này của Bình Nhi, liền biết tên mặt gấu kia vẫn còn chờ đợi, thôi vậy, việc không liên quan đến hắn, ăn cơm, ăn cơm!
Kỳ thực Phượng phủ cũng đang chờ, chờ Bình Nhi nói thẳng với hắn. Hắn biết, nếu như Bình Nhi không dám bước ra ngoài kia một bước, vậy Bình Nhi vĩnh viễn không có cách nào tiêu trừ được bóng ma trong lòng, không có cách nào có lòng tin với bản thân.
Dù sao cũng đang ở trong trấn, hắn có nhiều nhất chính là thời gian để chờ đợi. Hắn không gấp, hắn bằng lòng cho nàng thời gian đối diện với bản thân, chấp nhận bản thân.
Bầu không khí dùng cơm tế nhị của ba người không lâu sau liền bị người khác phá hoại—-
Mạc Ngôn vốn đã rời đi một thời gian dài đang được hạ nhân dẫn vào cửa. Vừa tiến vào đại sảnh liền nhìn thấy Phượng phủ vẫn giống dã nhân như trước đang gắp thức ăn cho tiểu thư, ông hơi hơi giật mình “Tiểu thư?”
Phượng phủ và Phong Thiện Dương sớm đã nghe thấy tiếng bước chân của ông, hai người không có phản ứng gì, ngược lại Ngân Bình Nhi bị làm cho hoảng sợ “Mạc, Mạc thúc?” Nàng kinh ngạc nhìn ông, vội vàng buông chén đũa xuống, tiến ra đón ông.
Lúc Mạc Ngôn vừa mới nhìn thấy Ngân Bình Nhi, có chút lặng người, cảm thấy tiểu thư nhìn có vẻ không giống hồi trước, nhưng lại nói không ra được khác chỗ nào. “Tiểu thư, người vẫn khỏe chứ?” Cũng may, sắc mặt tiểu thư hồng nhuận, thân hình so với lúc trước có đầy đặn hơn một chút, xem ra, Phượng phủ không hề ngược đãi nàng.
Ngân Bình Nhi nhìn thấy Mạc Ngôn đột nhiên xuất hiện, ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu chính là bệnh tình của phụ thân không phải lại có biến chuyển gì chứ? “Mạc thúc, sao thúc lại đột nhiên tới đây? Phụ thân có chuyện gì sao?” Nàng sốt ruột hỏi.
Mạc Ngôn lắc đầu, “Không có gì, tiểu thư đừng lo lắng, lão gia rất tốt.” Không cần giả bệnh, lão gia đương nhiên là tốt rồi, có thể ăn, có thể ngủ, còn mập lên không ít. Đơn thuốc ông mang về lão gia căn bản không cần uống.
Vốn dĩ ông lên núi tìm tiểu thư, ai ngờ nhà gỗ không một bóng người. Ông mất một khoảng thời gian dài mới tìm hiểu được hóa ra Phượng phủ ở trấn Lạc Thủy có một tòa phủ đệ, thế là theo chỉ dẫn tìm đến đây.
Nghe vậy, Ngân Bình Nhi lúc này mới yên lòng, “Thế thì tốt rồi. Vậy Mạc thúc, thúc tới đây là vì….” Nàng không dám hi vọng xa vời là người nhà nhớ nàng cho nên mới muốn Mạc thúc đến tìm nàng.
“Tiểu thư, phu nhân muốn mời người quay về một chuyến.” Mạc Ngôn cười với nàng.
Quay về? Theo bản năng nàng quay đầu lại nhìn Phượng phủ, ánh mắt chần chừ một hồi mới quay lại nhìn gương mặt đang mang theo nụ cười của Mạc Ngôn, “Mạc thúc, là vì việc gì phải quay về?” Lo sợ bất an, không biết vì sao, nàng đối với câu trả lời của Mạc Ngôn có chút lo lắng.
“Đương nhiên là vì hôn sự của người rồi. Tiểu thư, phu nhân đã tìm được một vị lang quân như ý cho người!” Mạc Ngôn nói vô cùng vui vẻ.
Phong Thiện Dương đang uống canh trong miệng liền phun ra, “Phụt” – canh nóng đầy trong miệng toàn bộ đều bị phun ra. Sửng sốt nhìn Mạc Ngôn, hắn có nghe nhầm không vậy? Tiêu rồi, sự tình nghiêm trọng rồi! Vội vàng quay đầu đi, “Mặt gấu….. Ăn!” Hắn vừa định nói vài lời liền nhìn thấy sắc mặt khủng bố của Phượng phủ, mặc dù nửa mặt đã bị râu ria che mắt, nhưng đôi mắt kia lộ ra tuyệt đối là sát khí!
Kinh ngạc không chỉ hai người bọn họ, Ngân Bình Nhi cũng bị tin tức Mạc Ngôn mang tới dọa cho hoảng sợ. Đôi môi đỏ mọng run rẩy, ngay cả nói cũng không nên lời, chỉ có thể mờ mịt nhìn Mạc Ngôn.
Phản ứng của ba người không hề bình thường, Mạc Ngôn cũng cảm thấy điều này, nhất là tiểu thư, vốn dĩ khuôn mặt hồng nhuận trong nháy mắt đã trở nên tái nhợt, “Tiểu thư?” Ông tiến lên một bước.
Ngân Bình Nhi run rẩy một chút, bất an lui về phía sau vài bước, “Sao đột nhiên lại muốn bàn chuyện hôn sự của con? Người trong thành không phải đều không dám đến gần con sao?” Tại sao không hỏi nàng trước, liền tự ý quyết định hôn sự của nàng? Hoang mang bối rối nhìn xung quanh, nàng không muốn gả đi.
Mạc Ngôn cảm thấy nàng không ổn, lo lắng hỏi: “Tiểu thư, người không sao chứ?” Tiểu thư sao nhìn có vẻ giống như rất bất an, thậm chí có chút bối rối?
“Con không sao.” Ngân Bình Nhi cố gắng hít vào thở ra, muốn bản thân tỉnh táo lại, có điều hiệu quả dường như không lớn, đôi bàn tay vẫn run rẩy kịch liệt.
Đột nhiên, một bàn tay to mang theo tình cảm ấm áp nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, nàng ngẩng đầu lên liền thấy Phượng phủ không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh nàng. Hắn dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay của nàng, như muốn nói với nàng không có chuyện gì đâu.
“Khi nào?” Phượng phủ cất giọng hỏi. Vốn dĩ hắn còn muốn để Ngân Bình Nhi từ từ vượt qua trở ngại trong lòng, không ngờ lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn, có điều như vậy cũng tốt, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Mạc Ngôn sửng sốt một hồi, ánh mắt chuyển qua bàn tay hai người đang nắm, dừng lại một lúc, lại thuận theo cánh tay dời lên nhìn mặt hai người, “Phu nhân nói, càng sớm quay về càng tốt.” Tiểu thư với Phượng phủ không phải lâu ngày nảy sinh tình cảm chứ?
Việc này dường như không hay lắm, Mạc Ngôn thầm phun nước miếng. Ngày đó đơn thuốc Phượng phủ đưa cho ông, ông cũng thật sự tìm đại phu hỏi qua, không hỏi thì tốt rồi, hỏi rồi thiếu chút nữa là té xỉu. Thuốc hắn kê cho lão gia, cư nhiên lại là đơn thuốc kịch độc!
“Ừ.” Phượng phủ gật đầu trả lời, chậm rãi di chuyển đôi mắt đen, ánh sáng trong đó chớp động dừng ở đôi mắt to tròn sáng lấp lánh của nàng.
Ngân Bình Nhi đối diện tầm mắt hắn, biểu tình lộ ra vẻ bi thương, môi đỏ mím chặt, bàn tay khác không bị nắm siết lại thành quyền. Bây giờ nàng phải làm gì đây….
Đêm dài mà người không tĩnh. Vốn là thời gian nghỉ ngơi, thế nhưng Ngân Bình Nhi không cách nào ngủ được, tâm phiền ý loạn nhìn trăng sáng thở dài. Nàng dựa vào thân cây, lông mi khẽ rũ, ánh trăng sáng chiếu vào giọt lệ ở khóe mắt nàng càng làm nó thêm lấp lánh. Nàng vô thức phát ra một tiếng lại một tiếng thở dài.
Mẫu thân sao có thể làm như vậy? Tại sao chưa hỏi qua sự đồng ý của nàng đã tùy ý tìm một vị hôn phu cho nàng? Chẳng lẽ từ đầu đến cuối, mọi người đều chỉ muốn lừa nàng rời khỏi nhà để tìm một nam nhân đồng ý cưới nàng?
Kỳ thực Ngân Bình Nhi thực sự để ý cũng không phải mẫu thân tự làm chủ tìm vị hôn phu cho nàng, mà là rốt cuộc có phải vì muốn đạt được mục đích này liền lừa nàng ra khỏi nhà?
Còn nữa, vậy tình cảm của nàng phải làm sao đây? Trong lòng nàng đã không thể tiếp nhận được người khác nữa rồi, trong mắt chỉ nhìn thấy nam nhân nhìn thì lạnh lùng, xấu tính kỳ thực lại rất dịu dàng kia, chẳng lẽ phần tình cảm còn chưa kịp nói thành lời này sẽ phải trôi đi như dòng nước chảy sao?
Nàng thích bộ dáng hắn bôi thuốc cho nàng, giống như nàng là bảo bối vậy, không giống người trong nhà nàng, lúc nào cũng cho rằng nàng sức mạnh vô biên, dường như không biết đau. Chỉ có ánh mắt Phượng đại ca nhìn nàng, còn có thể lộ ra sự thương tiếc…
Ngân Bình Nhi ngẩn ra, nàng vừa nãy là dùng chữ thương tiếc sao?
“Đêm đã khuya rồi, còn không ngủ sao?” Trong đêm tối, một thân ảnh cao lớn chậm rãi từ chỗ tối đi ra.
Lông mi chậm rãi nâng lên, nàng nhìn người đi tới. Quần áo trên người hắn dính một ít sương đêm, hắn từ một góc tối nào đó nhìn nàng thở dài đã bao lâu rồi?
Ánh mắt hắn nhìn nàng bây giờ, có phải cũng mang theo cái mà nàng gọi là thương tiếc?
Trên cánh tay Phượng phủ là một tấm áo choàng may bằng da thú, sau khi bước đến bên người nàng, hắn liền mở rộng áo choàng, nhẹ nhàng phủ lên vai nàng, “Đêm khuya rồi, muội ở đây làm gì vậy?” Hắn coi như biết rõ còn cố hỏi.
Cùng lúc nàng bước ra khỏi phòng, hắn cũng theo sau nàng. Đứng xa xa nhìn nàng, thấy nàng nhìn trăng sáng thở dài, cũng thấy nước mắt nàng rơi, hắn vốn dĩ không muốn quấy rầy nàng. Chỉ là đêm khuya sương lạnh, hắn sợ thân thể nàng không chịu được, không đành lòng để nàng nhiễm phong hàn.
“Muội…. đang nghĩ ngợi vài chuyện.” Áo choàng da thú là dựa theo thân hình Phượng phủ mà may, phủ lên người Ngân Bình Nhi nhỏ nhắn, vạt áo lê trên đất, chỉ lộ ra gương mặt nho nhỏ của nàng.
“Đang suy nghĩ gì?”
Hắn cúi xuống, nhìn áo choàng trên người nàng. Trong lòng Ngân Bình Nhi đấu tranh, vạn nhất bản thân nàng hiểu lầm, thế phải làm sao? Nàng không muốn hai người vì vậy mà có vướng mắc, nhưng mà, vạn nhất điều nàng nghĩ là đúng, thế không phải là bỏ qua cơ hội có thể ở bên nhau sao?
“Bình Nhi” Phượng phủ khẽ gọi, vươn ngón tay nâng mặt nàng lên, “Muội đang nghĩ gì?” Hắn hi vọng nàng có thể nói ra, vì tốt cho bản thân nàng, hắn hi vọng nàng có thể chính miệng thừa nhận tình cảm của nàng, nếu như nàng nhìn thấy được nỗ lực của hắn.
Hắn sẽ tiếp nhận một nữ nhân sức lực khoẻ vô cùng sao? Nàng vừa không xinh đẹp lại không thông minh, hắn thực sự sẽ thích nàng sao? Cắn chặt môi dưới, nàng không biết có nên nói ra không.
Phượng phủ thấy nàng khó chịu như vậy, kìm lòng không được lặng lẽ thở dài, ánh mắt hiện lên vẻ mất mát, hơn nữa là đối với nàng thương xót. Quên đi, hắn không muốn dồn ép nàng, dù sao sau này hắn có thể dùng cả đời mình để thay đổi suy nghĩ của nàng, chứng minh nàng không phải một người vô dụng. Thế là hắn giang rộng tay kéo nàng vào lòng, đang muốn mở miệng—
“Muội….” Giọng nói yếu ớt của Ngân Bình Nhi truyền đến trước một bước.
“Ừ?” Một niềm vui sướng mãnh liệt xuyên qua lồng ngực, hắn cúi đầu nhìn nàng.
“Phượng đại ca, muội không muốn về nhà xuất giá.” Nàng đánh cuộc. Chỉ bằng ánh mắt lúc nãy cùng cử chỉ hiện tại của hắn, rõ ràng như vậy, nếu thực sự là hiểu lầm, thì nàng cũng sẽ chấp nhận.
“Tại sao?”
“Muội chỉ có một trái tim, đã trao cho người mất rồi, muội sao có thể mang theo thể xác không có trái tim mà gả cho người khác được?” Lấy hết tất cả dũng khí, nàng từ tốn nhưng kiên định trả lời.
Thân hình trong lòng run run kịch liệt, hắn ôm chặt lấy nàng, “Trái tim của muội, đã trao cho ai?”
Ngẩng đầu, Ngân Bình Nhi cười dịu dàng, khóe mắt ngấn lệ, “Trao cho một người lúc muội buồn sẽ an ủi muội; lúc muội đau sẽ giúp muội bôi thuốc. Một người…. chịu nghe muội nói chuyện.” Đúng vậy, chỉ cần hắn đối xử với nàng như vậy, nàng sao có thể khống chế được trái tim mình?
“Huynh còn tưởng rằng, muội vĩnh viễn sẽ không nói ra.” Nhẹ nhàng lau đi nước mắt khiến hắn đau lòng trên gò má nàng, hắn thỏa mãn ôm chặt lấy nàng, cằm tựa lên trán nàng, “Tim của huynh, cũng chỉ có một, đã trao cho nha đầu chân tay vụng về phá hủy nhà bếp của huynh. Mặc dù nàng không phải là người đẹp nhất, nhưng mỗi lần chỉ cần nhìn thấy nàng cười, tim huynh liền sẽ đập thình thịch. Mặc dù nàng không phải người thông minh nhất, nhưng nàng lương thiện lại chính trực, lương thiện đến nỗi rõ ràng biết là cạm bẫy của người nhà, mà vẫn ngây ngốc chấp nhận, khiến huynh đau lòng.”
Hắn nói như vậy, chính là đại biểu hắn tiếp nhận tình cảm của nàng sao?! Nước mắt không ngừng rơi, nằm trong ngực hắn, nàng cười chói lọi như hoa. Nàng rất vui, thật sự rất vui! “Phượng đại ca….” Cánh tay vòng sau lưng hắn không khỏi siết chặt lại.
Gương mặt Phượng phủ có chút vặn vẹo, mặc dù cảm thấy bản thân giống như bị một con đại mãng xà quấn chặt lấy, có chút thở không nổi, nhưng mà…. nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn vừa khóc vừa cười kia, hắn im lặng mỉm cười, bàn tay cũng ôm nàng chặt hơn. Loại đau đớn này, kỳ thật cũng còn khá tốt.
Gió đêm thổi nhẹ, cây cỏ lay động, ánh sáng bạc rọi khắp mặt đất. Dưới ánh trăng, hình ảnh hai người ôm nhau đẹp như một bức tranh, người nhìn thấy, đều cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc như vậy.
Xa xa, Mạc Ngôn nấp ở sau cánh cửa thu hồi ánh nhìn. Phượng phủ cùng tiểu thư quả nhiên như ông phỏng đoán, tuy rằng thấy tiểu thư tìm được người thương mà vui vẻ, nhưng cũng nhịn không được vì nàng mà lo lắng. Vị công tử ở thành Lạc Dương kia lại phải giải quyết thế nào?
Hai ngày sau, lúc Ngân Bình Nhi đang muốn theo Mạc Ngôn rời đi, bên cạnh xuất hiện thêm một người, không cần nghĩ tới, người đó đương nhiên là Phượng phủ.
Trước khi đi, Phượng phủ đem cuốn sách để trước mặt Phong Thiện Dương, dặn dò hắn phải thay mình chăm sóc mấy loại thảo dược kia, sau đó, liền phủi mông cùng Ngân Bình Nhi bọn họ cùng nhau rời đi.
Phong Thiện Dương ở lại, thực khác thường, một câu cũng không nói, chỉ lẳng lặng nhìn ba người rời đi…… Mới là lạ! Nếu không phải Phượng phủ khống chế huyệt đạo lại điểm huyệt câm của hắn, hắn sớm đã nhảy dựng chửi ầm lên rồi!
Sau khi rời đi, vốn dĩ Mạc Ngôn tính trực tiếp cùng Ngân Bình Nhi về Ngân gia ở thành Lạc Dương, nhưng lại bị Phượng phủ cự tuyệt.
Ngồi bên trong xe ngựa, Ngân Bình Nhi thu xếp lại đồ đạc, “Phượng đại ca, bây giờ chúng ta đi đâu?” Phượng đại ca chỉ nói với nàng không quay về, lại nói với Mạc thúc mấy câu, sau đó liền mua chiếc xe ngựa này. Về phần bây giờ phải đi đâu, hắn vẫn chưa nói với nàng.
“Đến Liễu gia một chuyến” Phượng phủ lấy ra từ trong hành lý của nàng một cái gương đồng soi soi, cô cô gần bảy tám năm không gặp, không biết có còn nhận ra hắn là ai không.
Nghe vậy, Ngân Bình Nhi cảm thấy buồn bực, “Vì sao lại phải đặc biệt đến Liễu gia một chuyến?” Muốn đi, cũng phải đi đến nhà Phượng đại ca chứ?
Phượng phủ cúi đầu cười, đưa tay kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, “Muội xem huynh ăn mặc thế nào?”
Ngân Bình Nhi đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt, đồ hắn mặc trên người đương nhiên vẫn là quần áo da thú, không có gì thay đổi, “Cũng được.” Ít nhất y phục trên người không bị rách.
Hắn nhìn nàng dịu dàng, “Bộ dạng này của huynh, nếu thật sự đến nhà muội, chỉ sợ sẽ dọa phụ mẫu của muội thôi?” Từ ngôn hành cử chỉ của Ngân Bình Nhi có thể nhìn ra được, Ngân gia hẳn là rất có tu dưỡng học thức, mặc dù hắn cảm thấy mặc da thú không sao cả, hơn nữa người dân trấn Lạc Thủy tập mãi thành thói quen, nhưng phụ mẫu Ngân Bình Nhi chưa từng gặp qua, nếu nhìn thấy, có lẽ sẽ không muốn đem nữ nhi gả cho kiểu người như vậy. Để tránh phiền phức, hắn tính về Liễu gia gần đó trước, thay một bộ y phục cho ra dáng.
Ngân Bình Nhi nghĩ ngợi, “Chắc sẽ có.” Nhớ lúc đầu nàng nhìn thấy hắn, liền bị thân hình cao lớn, diện mạo dã thú của hắn dọa cho một phen, càng huống chi là mẫu thân, rất có khả năng sẽ bị dọa ngất đi! “Phượng đại ca, mấy năm nay ngoài trấn Lạc Thuỷ huynh cũng chưa nghĩ tới sẽ đi chỗ khác sao?”
Phượng phủ gật đầu, “Trừ bỏ nhà gỗ trên núi Lạc Thủy, cùng với toà phủ đệ trong trấn Lạc Thủy, huynh chưa rời đi đến chỗ khác.” Nhớ đến chuyện cũ, hắn cười khẽ vài tiếng, “Muội có biết sư phụ huynh làm sao lại chọn ngọn núi này không?”
Ngân Bình Nhi ngồi thẳng người, “Muội muốn biết, Phượng đại ca huynh mau nói đi!” Nàng rất thích nghe Phượng đại ca kể chuyện trước đây giữa hắn và sư phụ Mỗi lần nghe đều làm nàng cười đau hết cả bụng.
Nhìn chằm chằm gương mặt vui sướng của nàng, hắn cúi người khẽ hôn gò má nàng một cái, cười nhìn vẻ mặt thẹn thùng của nàng, “Lúc sư phụ còn trẻ, sớm đã du ngoạn trăm ngọn núi trên dãy Thiên Sơn. Vốn dĩ chúng ta sống ở Hoàng Sơn, có một ngày ông đột nhiên nói phong thủy Hoàng Sơn không hợp với ông….” Nói đến đây, chính hắn cũng không nhịn được cười. Hắn từ lúc 10 tuổi đã bái sư, trải qua 11 năm, sư phụ mới đột nhiên nói phong thủy không hợp với ông, thật không biết lão nhân gia đang suy nghĩ gì.
Ngân Bình Nhi lắc lắc tay hắn, thúc giục nói: “Mau nói tiếp đi.”
“Sau đó sư phụ muốn đi tìm một vùng đất trù phú có tiếng, liền mang theo huynh đi hết núi này sang núi khác, dường như tất cả những ngọn núi nổi tiếng đều đi qua, nhưng sư phụ đều không vừa ý. Sau đó ông ấy bắt đầu nổi cáu, kéo ta tùy tiện nhảy lên một chiếc xe ngựa, cứ như vậy mà tới Thương Sơn. Khi vừa xuống xe, ông liền nói Thương Sơn rất hợp với ông, chúng ta liền như vậy ở lại.”
“Phong Thiện Dương nói sư phụ huynh là một lão ngoan đồng, đúng là thật!” So với nàng còn giống trẻ con hơn, thật hi vọng sau này có cơ hội gặp được ông.
“Đúng rồi, năm đó ông kéo huynh lên núi ở được ngày thứ hai thì nói muốn ngao du tứ hải, nói huynh phải giúp ông bảo vệ vùng đất phong phủy này”. Nhớ lúc đầu hắn nghe sư phụ nói như vậy mặt đều tái đi, xém chút nữa động thủ giết sư.
Ngân Bình Nhi không nhịn được ha ha cười lớn, “Phượng đại ca bị đùa giỡn rồi đó!”
Phượng phủ bị nàng chọc đúng chỗ ngứa, “Đồ không có lương tâm nhà muội, kể cho muội nghe, muội còn dám cười huynh như vậy!”
Lau đi nước trên khóe mắt, Ngân Bình Nhi vẫn cười không ngừng, “Muội không ngờ, huynh cũng có một ngày kinh ngạc như vậy!”
Phượng phủ cưng nhiều vuốt tóc của nàng, cười than thở, “Muội cười thì vui rồi, lúc huynh mới lên trên núi là hai bàn tay trắng, cái gì cũng không có.” Sư phụ cũng thật dã man, trước khi đi còn vơ vét hết toàn bộ ngân lượng, bỏ lại hắn một mình rồi bỏ chạy.
“Thế huynh làm sao?” Không ngờ tới sư phụ Phượng đại ca lại hư như vậy, Ngân Bình Nhi đau lòng xoa xoa mặt của hắn.
Ánh mắt nhu hòa, Phượng phủ yêu thương vỗ về bàn tay đang xoa xoa gò má mình của nàng, “Thời gian đó cực khổ lắm, khát thì huynh uống nước trên núi, đói thì huynh liền ăn trái cây rừng, sống trong hang động, giống như dã nhân. Mãi đến sau khi huynh đã quen với cuộc sống trên núi, mới đào chút dược liệu đem xuống thị trấn đổi ngân lượng. Ngày tháng mới bắt đầu tốt lên chút xíu.” Không muốn nàng đau lòng, hắn nhàn nhạt kể lại khoảng thời gian khổ cực trước kia.
Ngân Bình Nhi dựa vào người hắn, cuộn trong lòng hắn, “Thế mấy năm nay huynh đều không buồn sao? Nếu là muội, khẳng định là buồn chết đi được. Muội á, trước khi bị mọi người biết về bí mật, thường hay chạy nhảy khắp nơi.”
“Hử? Lúc muội ở Lạc Dương, thường hay làm gì?” Lúc trước đa phần đều nghe nàng nói những chuyện trải qua sau khi lộ ra bí mật, Phượng phủ cũng rất muốn biết chuyện của nàng trước đó.
“Ừ thì, muội thường thường đi dạo khắp phố lớn ngõ nhỏ.” Nàng cong môi đỏ mọng vui vẻ, “Trước đó phụ mẫu đều không quá hạn chế muội, cho phép muội chạy nhảy khắp nơi. Muội thường đến trước miếu thờ, ở đó thường có một đám khất cái vây quanh, muội cảm thấy bọn họ rất đáng thương, đều sẽ lấy đồ cho bọn họ ăn. Thỉnh thoảng, muội nhìn thấy mấy lão nhân gia đáng thương, còn sẽ mang họ trở về phủ, mặc dù mẫu thân mắng muội nhiều lần, nhưng muội vẫn không nhẫn tâm nhìn bọn họ khổ sở như vậy.”
Phượng phủ khẽ cười một tiếng, dịu dàng xoa bóp bàn tay nhỏ của nàng, “Hóa ra muội lương thiện như vậy, sao không thấy muội biểu hiện qua?”
Ngân Bình Nhi nhìn hắn chớp mắt chu miệng, “Lúc ở trên núi, một bóng người cũng không có, huynh muốn muội lương thiện với ai, Thiện Dương sao? Muội còn mong huynh ấy đối với muội tốt bụng một xíu nữa kìa.” Thâm sơn cùng cốc kia, ngay cả khất cái còn không muốn đi.
“Vậy huynh có nên hỏi, tới bây giờ rốt cuộc muội đã cứu được mấy người rồi?” Phượng phủ tùy ý cười hỏi.
Nàng nghiêng đầu cố gắng hồi tưởng, “À…. người muội mang về phủ, ít nhất có khoảng 20 người. Mẫu thân bị muội chọc tức đến nỗi không nói ra lời.” Nàng cười duyên mấy tiếng.
Phượng phủ đang ôm nàng cũng thấy sửng sốt, hắn vốn đoán rằng, có thể mang về năm ba người đã giỏi lắm rồi, nha đầu này cư nhiên lại mang về 20 người? Không phải là….
“Muội thường hay làm chuyện này sao? Cho cháo cho cơm, lại còn đưa người về, vậy mấy người muội đưa về, sau đó thì sao?”
“Sau đó đợi cho vết thương bệnh tật trên người họ khỏi hẳn, liền ở lại trong phủ. Nhà muội còn có một cái tiểu viện khác, liền để cho bọn họ ở.” Ngân Bình Nhi không hề phát giác ra sắc mặt hắn có chút cổ quái.
Mặt Phượng phủ tối sầm lại, hắn bây giờ rốt cục đã biết, Ngân phu nhân tại sao lại trăm phương ngàn kế lừa nàng ra khỏi phủ, “Nhà muội rất có tiền sao?”
“Ừ, cũng coi như là một trong mười đại phú Lạc Dương.”
Hắn không nói gì, chỉ nhìn gương mặt còn cười ngây ngô của nàng, lòng bàn tay ngứa ngáy nhịn không được đưa tay vỗ vào trán nàng một cái. “Bốp!”
“Á!” Ngân Bình Nhi bị đau ôm đầu, thở phì phì hỏi hắn, “Phượng đại ca, huynh làm gì vậy?” Sao vô duyên vô cớ lại động thủ đánh người?
“Đồ ngốc!” Phượng phủ gầm nhẹ một tiếng, thật muốn bắt nàng lắc lắc vài cái, xem xem đầu óc nàng có phải bình thường chút không. Khó trách nàng lại bị đuổi ra ngoài. Trong nhà cũng không phải có núi vàng núi bạc, cứ như vậy, Ngân phủ nhất định sẽ bị đám người rảnh rỗi đó ăn cho mạt luôn. Ngốc chết được, sao có thể lương thiện quá mức, còn hại bản thân bị đuổi ra khỏi nhà?
“Người ta không có ngốc!” Ngân Bình Nhi bị hắn rống đến đầu óc choáng váng, cơn tức giận nổi lên, lớn giọng la lớn.
“Đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc!” Cái đồ tiểu ngu ngốc này!
Hai người ngồi trong xe ngựa, bầu không khí ngọt ngào như mật toàn bộ không còn nữa, biến thành một tiếng gầm với một tiếng thét chói tai, thật lâu không dừng.
Mạc Ngôn ngồi ở đằng trước điều khiển xe, nhịn không được ha ha cười lớn, cũng không ngừng phối hợp với tiếng la mắng tức giận trong xe kia, trong lòng đồng tình mãnh liệt gật đầu. Cuối cùng cũng có người có thể hiểu được nỗi khổ tâm của phu nhân rồi!
“A! Phượng đại ca, huynh thật đáng ghét! Làm gì lại đánh đầu của muội!”
“Im miệng! Nha đầu muội, căn bản chính là đáng đời, cũng may trên núi không có người khác.”
“Cái gì? Phượng đại ca thối tha, huynh như vậy là có ý gì!”
“Chính là ý mà muội nghe được!”
“A – Huynh đáng ghét mà – ”
“Đồ ngốc!”
<< Chương Trước II Chương Sau >>
[…] Chương 6 – Chương 7 – Chương 8 […]