Trong sân một toà nhà ẩn trên sườn núi ngoài thành mười dặm, Thiên Mạch tìm được đám người bỏ rơi hắn. Từ trong miệng người hầu dẫn đường, hắn biết được Tử Tra Hách Đức cùng Minh Chiêu đều đã rời khỏi, suốt đêm chạy tới tái ngoại, năm ngày sau sẽ về.
Minh Huyền chủ quả thực như Thiên Mạch yêu cầu, chứng thực năng lực của hắn, dẫn mọi người không thiếu một ai, hoàn hảo không tổn hại chút gì rời khỏi Uyển Dương, lại cùng Vệ Cánh, Sở Bách suất lĩnh mai phục bên ngoài tiếp ứng nhân mã thuận lợi hội tụ.
Vốn dĩ từ khi nhận được tin tức Thiên Mạch muốn hội tụ tại Uyển Dương, hắn liền bắt đầu bố trí. Bốn phía nhà dân xung quanh Ỷ Hồng lâu lặng yên không tiếng động thay bằng người của Chiến Cửu Thiên, đồng thời giấu phần lớn hỏa dược trong vách tường cùng cột phòng, cho dù về sau nhóm thế lực Phong Cửu Liên Thành liên tiếp kiểm tra cũng chưa tra ra vấn đề, bởi vậy mà thất bại nặng nề.
Thiên Mạch vừa xuất hiện, Minh Huyền chủ lập tức chạy đến, làm bộ muốn quỳ, lại thấy Thiên Mạch không có ý ngăn cản, chân cong lại đứng thẳng lên.
“Chủ thượng, thấy người không việc gì, ta rất an tâm, rất an tâm!” Hắn làm bộ xúc động muốn khóc, đồng thời ra hiệu bằng tay cho người ở sau lưng, ý bảo những người khác dâng trà.
Thiên Mạch tức giận liếc hắn một cái, “Được rồi.” Ngồi xuống ghế, hắn tiếp nhận trà do Đồ Vân Nhạn dâng, cúi đầu uống một ngụm mới nói: “Những ai đã đến đó?”
“Ngoại trừ Phong Cửu Liên Thành, còn có Thủy Nguyệt song quân, Ma Lan quốc sư, Ngôn Vệ, Ức Bình thân vương, Thương gia, Tiển nhân, cùng vài đoàn nhân mã.” Nghe hỏi, Minh Huyền chủ nghiêm chỉnh đáp: “Nhưng mà chính vì nhân mã quá nhiều, lại đều có tư tâm, đôi bên trong thời gian ngắn rất khó hợp lực cũng giúp chúng ta tìm được khe hở.” Năm đại thủ lĩnh bọn họ cùng với Minh Chiêu, Tử Tra Hách Đức, cho dù là ai, đều có thực lực bá chủ một phương, thêm nữa đối phương vì vụ nổ mạnh thình lình xảy ra mà thương vong rất nhiều, trong lúc tâm hoảng ý loạn, làm gì có thể đỡ nổi bọn họ đang sĩ khí dâng trào.
Nghe vậy, Thiên Mạch nghĩ đến người ám sát Phong Cửu Liên Thành, không khỏi trở nên trầm mặc.
“Ngôn Vệ sớm chuồn mất, mang theo người bỏ chạy về điện Hắc Vũ.” Minh Huyền chủ tiếp tục nói.
“Vì sao không nhân cơ hội đoạt lại điện Hắc Vũ?” Thiên Mạch thu hồi tâm tư, giương mắt hỏi. Cho dù là ai cũng biết nếu để cho Ngôn Vệ hồi điện trước một bước, muốn thu hồi lại điện Hắc Vũ cần phải dùng lực lượng nhiều hơn gấp bội.
Minh Huyền chủ nghe vậy sợ run cả người, vẻ mặt khổ sở cáo trạng, “Chủ thượng, người tha cho thuộc hạ đi. Người biết rõ Phong Cửu Liên Thành xong đời, điện Hắc Vũ lập tức trở thành mục tiêu mà nhân mã các nơi nghĩ đến, hiện tại lấy trở về, không phải là củ khoai lang phỏng tay sao? Người khoan hồng độ lượng, cho Ngôn phó điện mượn trốn ở bên trong trước đi, hôm nay có thể đã khiến hắn sợ quá mức.”
Khóe môi Thiên Mạch khẽ nhếch, muốn cười nhưng lại thôi. Minh Huyền chủ nói không sai, điện Hắc Vũ nằm trên núi Thiên Khuyết, đầu nguồn, rừng nước Ngụy, thủ, nhất định vững như thành đồng. Nhưng vào lúc thế cục trong ngoài mất đi thế cân bằng, chỉ biết hai mặt thụ địch, trở thành cái đích cho mọi người tiến công. Đám người Minh Huyền chủ chí tại thiên hạ, làm sao lại ngốc tới tự vùi lấp trong toà thành bị cô lập.
“Biên giới Bắc Mạc và Ma Lan có một toà thành nhỏ, kế núi gần sông, phong cảnh tú lệ, đất đai phì nhiêu, điền sản dồi dào…” Trước khi hắn mở miệng, Minh Huyền chủ nói tiếp, giống như sợ hắn không vui.
“Không hề có pháp luật kỷ cương, bạo lực cùng tội ác ở khắp nơi.” Thiên Mạch nhàn nhạt cắt ngang lời nói phét của hắn.
Minh Huyền chủ bị nghẹn, sờ sờ mũi, cười đến có chút xấu hổ. “Cái đó, chủ thượng, người biết mà, ha ha…” Hắn không giải thích. Trên thực tế cũng không có gì hay để giải thích. Hai điểm đặc sắc nhất trong toà thành hắn nhắc đến chính như lời Thiên Mạch nói.
“Vậy thì vào trong đó đi.” Thiên Mạch gật gật đầu.
Tội Ác Chi Thành ở biên giới Ma Lan và Bắc Mạc tiếng xấu lan xa trên thảo nguyên, người ở nơi đó là mấy tên cuồng đồ cùng đường giết người không chớp mắt. Đã không có pháp quy thông thường khống chế tính người, cho nên toàn bộ toà thành đều bị huyết tinh bạo lực chết chóc bao phủ, mọi người giống như sống vào thời mạt thế, mỗi một ngày đều lấy tâm thế tuyệt vọng mà tìm niềm vui. Đó là nơi mà người thường phòng tránh e sợ còn không kịp, cho nên có thể bình yên sừng sững ở biên giới hai nước trong hơn mười năm.
Không nghĩ tới hắn dễ dàng đồng ý như vậy, lại không có chút trách cứ. Minh Huyền chủ sửng sốt xong, trong mắt hiện lên vui mừng, tựa như khi còn bé hắn lần đầu tiên đạt được khích lệ của Thiên Mạch vậy, nhưng trong lúc lơ đãng để lộ một chút tính trẻ con. Hắn đang muốn nói gì đó, một tiếng trẻ sơ sinh khóc đột nhiên ở phía sau viện truyền đến, bởi vì trong đêm yên tĩnh, có vẻ đặc biệt rõ ràng cùng đột ngột.
Thiên Mạch có chút bất ngờ, vẫn chưa kịp hỏi, Minh Huyền chủ đã ‘ây da’ vỗ trán, như là quên mất một chuyện cực kỳ quan trọng, mấy người khác ở đây cũng lộ vẻ vui thích trong mắt.
“Chủ thượng, Long đại cô nương sinh rồi.”
Một câu khiến cho thần sắc Thiên Mạch khẽ biến thành trầm, người đã đứng lên, ra khỏi cửa đi tới hậu viện.
Trên đường Minh Huyền chủ mới nói ra nguyên nhân Long Nhất tới, chính là vì tìm kiếm Hiên Viên Thập Tam mang thương tích bỏ trốn. Kỳ thật ban ngày nàng đã tới, chỉ là ở chỗ cách thành vài dặm lại đột nhiên đau bụng sinh, không thể không lui tìm chỗ sinh. Lúc bọn họ đi tới, chính là thời điểm sinh nở nguy cấp. May mà trượng phu nàng đang ở bên trong, thật không đến mức khiến người ta lo lắng.
“Tiểu Thập Tam?” Cước bộ Thiên Mạch bỗng dừng lại. Nha đầu kia luôn luôn nhu thuận, làm sao lại làm ra loại chuyện này? Hắn theo phản xạ nghĩ đến Phong Cửu Liên Thành mới vừa bị chết trong biển lửa, vốn dĩ khuôn mặt bình tĩnh không khỏi càng trầm thêm.
“Thập Tam cô nương trọng tình nghĩa, lúc trước người bị vây ở điện Hắc Vũ, Phong Cửu Liên Thành chiếu cố nàng đủ điều, chỉ sợ lần này là vì hắn mà đến.” Minh Huyền chủ chỉnh sửa lại chút tin tức mình thu được, sau đó đưa ra cái kết luận này.
Thiên Mạch hừ lạnh một tiếng, lại không nói gì nữa. Trong lòng hắn hiểu rõ, tính tình nha đầu kia không mang thù lại nhớ ân, ngoại trừ cho phép nàng còn có thể như thế nào.
“Chủ thượng, người xem có muốn hay không…” Minh Huyền chủ cũng có chút bất đắc dĩ, vốn hắn muốn cắt đứt tất cả đường sống của Phong Cửu Liên Thành, nhưng trước mắt xem ra chỉ sợ không có khả năng rồi.
Quả nhiên, Thiên Mạch lắc lắc đầu, “Nếu mạng Phong Cửu Liên Thành đủ lớn, vậy thì lưu cho hắn một con đường sống.” Dừng một chút, gần như thở dài mà nói: “Cũng phải cho nha đầu kia nếm chút khổ cực.” Hắn không khỏi nghĩ đến Tiểu Băng Quân, ánh mắt khẽ ôn nhu, thầm nghĩ cũng không biết Phong Cửu Liên Thành có may mắn kia của hắn hay không.
Khi nói chuyện, đoàn người đã đi tới trước cửa phòng sinh của Long Nhất. Ngăn cách cửa sổ, Long Nhất nói mấy câu, giọng nói Long Nhất tuy mỏi mệt, lại khó nén vui sướng khi làm mẹ, lại không có sự lạnh lùng ngày thường.
Ngôn Tứ ôm tiểu hài tử đi ra, Kiếm Hậu Nam không rời được thê tử, chỉ ở bên trong kể tội.
Là một nam hài, mắt mũi như cha, mi lại sắc bén như mẹ. Lúc Thiên Mạch ôm vào lòng, hài tử đột nhiên mở mắt ra, tò mò nhìn hắn, hai tròng mắt đen sáng tỏ, giống như bảo thạch đen không một chút tạp chất. Thiên Mạch không khỏi ngớ ra, trong lòng lại mơ hồ có chút kích động, lại không biết là vì ánh mắt ngây thơ hồn nhiên chăm chú nhìn này hay là vì nhìn thấy một sinh mệnh mới mà cảm động.
Chờ hắn lấy lại tinh thần mới phát hiện đám người bên cạnh như lang như hổ, không khỏi mỉm cười, vì thế giao hài tử cho Đồ Vân Nhạn nhích lại gần mình nhất, để bọn họ tranh giành lẫn nhau. Một đám nhân vật ở trên chiến trường oai phong một cõi tựa hồ trong một cái nháy mắt đều khôi phục sự ngây thơ chất phác, lại vì một đứa trẻ mà không ai nhường ai, cãi cọ không ngớt.
Nhìn bọn họ, Thiên Mạch biết chuyện điện Hắc Vũ bản thân đã có thể hoàn toàn buông tay, sau đó đi làm một chuyện hắn tại trước đó không lâu nhất thời quyết định.
Ánh mắt nhìn về phía điện Hắc Vũ trong trời đêm, liền trong một khắc kia, hắn đột nhiên vô cùng nhớ Tiểu Băng Quân.
———————
Kết cục
Không thể đếm hết năm tháng sau đó.
Phù Tang như lửa, chiếu rợp một con suối trong. Một nữ tử váy trắng nằm nghiêng trên tảng đá bên khe suối, mái tóc dài như lông quạ tản mát dưới người, hô hấp trầm trầm, đang ngủ. Vài cánh hoa đỏ tươi rơi trên mặt, giữa tóc nàng, trên y phục tuyết trắng, ánh lên dung nhan tuyệt thế xuất trần, cơ hồ khiến cho người liên tưởng tới Hoa yêu ngủ say.
Nhưng mà một màn yên lặng tốt đẹp như vậy rất nhanh bị một chuỗi tiếng khóc lớn thương tâm ‘hu hu’ phá hỏng gần như không còn. Tiếng khóc non nớt kia tràn đầy ủy khuất, làm cho người ta nghe liền nhịn không được đau lòng.
Hàng lông mày thanh tú thon dài xinh đẹp của nàng nhíu lại, lộ ra chút ngây thơ chỉ thiếu nữ mới có, sau đó chậm rãi mở mắt, lộ ra một đôi mắt đen nhánh. Chờ nàng xoa xoa Thái Dương, mơ mơ màng màng ngồi dậy, một tiểu nha đầu mặc áo váy mỏng màu ánh trăng mùa hè, tóc rối bù đang ở một bên khóc lớn, hai tay ôm mông, chân trần chạy tới chỗ nàng.
“Làm sao vậy?” Tiếp được thân thể nho nhỏ mềm mại chạy tới kia, nữ tử đau lòng hỏi.
“Nương, hu hu… Nương.. vì sao Nha Nha lại có đuôi? Còn có.. còn có lỗ tai nhọn hoắt? Hu hu… vì sao Nha Nha không giống với mọi người?” Tiểu nha đầu nhìn qua bất quá hai ba tuổi, bộ dáng lại xinh đẹp hơn nữ tử thông thường rất nhiều, chỉ là có hai tai nhọn hoắt lông lá xù xì, cùng với một cái đuôi đen lông lá xù xì che cũng che không được.
Nha Nha khóc cực kỳ thương tâm, nữ tử mấp máy môi, cố gắng nuốt xuống tiếng cười tới bên miệng, chỉ để lại hai lúm đồng tiền hõm sâu không cách nào che giấu.
“Nương không phải đã nói qua với con sao, đó là vì phụ thân con là người Huyễn Lang tộc mà.” Giọng nói ôn nhu mà tràn đầy kiên nhẫn, mặc dù vấn đề này nàng đã trả lời qua vô số lần.
Nha Nha vặn vẹo thân thể nhỏ trong lòng nữ tử, cứng rắn giấu đi cái đuôi, mới nhìn qua chỗ mình đi tới, khóe mắt vẫn dính nước, mím miệng nhỏ đáng thương tội nghiệp nói: “Nhưng mà ca ca tỷ tỷ đều không có… Lục ca ca cùng Thất ca ca huynh ấy lúc nào cũng nhéo lỗ tai Nha Nha, nắm đuôi Nha Nha……”
Ha ha – nữ tử chung quy nhịn không được cười ra tiếng, nhưng lập tức biết hỏng bét, muốn thu lại đã là không thể.
Quả nhiên, tiểu cô nương trong lòng nghe thấy tiếng cười, vốn ngẩng đầu mê mang nhìn mẫu thân một cái, phát hiện bản thân bị đùa cợt, nhất thời ‘hu hu’ khóc lớn.
Nữ tử nâng trán, không rõ bản thân làm thế nào sinh ra một tiểu quỷ thích khóc, đứa thứ bảy trước đó cũng không như vậy, hại nàng còn tưởng rằng hài tử Huyễn Lang tộc đều có vẻ tự lập.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói đạm mạc mang theo một chút uy nghiêm vang trên đầu hai mẫu tử.
“Húc Nhi.” Một nam tử mặc áo bào đen tuấn mỹ như thần chẳng biết từ lúc nào đã đi tới trước mặt hai người, một bàn tay ôn nhu ấn lên vai nữ tử, ánh mắt lại như điện quét về phía Nha Nha đã chạy tới phiến rừng Phù Tang kia.
“Phụ thân.” Nhìn thấy hắn, Nha Nha lập tức im lặng, vùng vẫy nhảy ra khỏi lòng mẫu thân, cúi đầu ngoan ngoãn đứng. Cùng lúc, chỉ thấy bóng đen loé ra trong rừng, một thanh niên mặc áo bào xanh nhạt xuất hiện trước ba người. Bộ dáng thanh niên có bảy tám phần tương tự nam tử mặc áo bào đen, chỉ là ít đi vẻ thâm trầm do năm tháng mài dũa, nhiều hơn vài phần ngây ngô.
“Phụ thân, mẫu thân.” Thanh niên cung kính gọi.
“Chuyện mình tự gây ra tự đi thu dọn.” Nam nhân thản nhiên nói. “Lần sau còn như vậy, con liền cùng Nha Nha tới Minh Quỷ cốc đi.”
Lời này vừa nói ra, thanh niên cùng tiểu nha đầu đều sợ run cả người, hiển nhiên là nghĩ tới người bên trong Minh Quỷ cốc rồi. Thanh niên khẩn trương đáp ứng một tiếng, khom lưng túm chặt cái đuôi nhỏ của Nha Nha xách nàng lên, sau đó dẫn theo nàng nhanh chóng biến mất trước mặt hai người. Sợ chậm một chút, nam nhân sẽ thay đổi chủ ý.
Trong đầu nhiều lần hiện lên bộ dáng đáng yêu của tiểu nha đầu trông mong nhìn mình nhưng lại không dám cầu cứu, nữ tử có chút ngồi không yên.
“Mạch, Nha Nha còn nhỏ, chàng có thể đừng nghiêm khắc quá không?” Nàng đứng lên, chần chờ hỏi.
Nam nhân kéo nàng vào lòng, cúi đầu an ủi hôn lên Thái Dương nàng, vẻ mặt dịu dàng, đâu nào còn bộ dáng nghiêm phụ khi trước.
“Mỗi đứa bọn nó trước khi lớn lên đều phải trải qua một thời gian như vậy. Tâm trí trưởng thành càng nhanh, người càng sớm chuyển hóa hoàn toàn.”
Nghĩ đến tình cảnh mấy đứa con trước đó, nữ tử không nói lời nào. Mỗi một đứa bé đều trải qua giai đoạn như vậy, cũng đều bị ca ca tỷ tỷ trêu cợt qua, sau đó thành công lột xác, có được cuộc sống của riêng mình. So sánh qua, Nha Nha thuộc loại trễ, đại để nguyên nhân là do chính mình che chở. Nàng đương nhiên có thể vẫn cưng chiều hài tử của mình, nhưng bọn chúng rốt cuộc cũng phải lớn lên, đây là việc nàng không cách nào ngăn cản.
Không muốn thấy nàng hao tổn tinh thần vì vấn đề này, nam tử ôm eo nàng, cười nói: “Mặc bọn nó đi, nàng còn chưa tin Húc Nhi.” Lại nói: “Qua nửa tháng nữa chính là ngày Tế Thiên, nàng lại phải mệt nhọc rồi.”
Nghe được ngày Tế Thiên, ánh mắt nữ tử sáng lên, lộ ra biểu tình vui mừng như một hài tử.
Bởi vì vào ngày Tế Thiên, bọn họ đều trở về. Bọn nhỏ của nàng, tỷ tỷ tỷ phu của nàng, còn có Minh Chiêu ca ca và tẩu tử, cùng với rất nhiều rất nhiều bằng hữu ở khắp nơi.
Nàng là Tiểu Băng Quân. Năm đó, phu quân nàng, Thiên Mạch của nàng chứng minh cho nàng cái gọi là vĩnh viễn.
Người với người bên nhau, là có thể vĩnh viễn.
– Hoàn –
<< Chương Trước II
Truyện hay lắm. Cảm ơn bạn
cảm ơn nhóm truyện hay lắm thích nhất truyện của hắc nhan
Cảm ơn bạn đã ủng hộ nhé ^^
Hay quá ạ🌹