Đội trưởng bảo vệ thấy sắc mặt Quách Tiểu Đông không tốt, đành phải hậm hực lấy chìa khóa ra tra vào ổ. ‘Cạch’ một tiếng, cửa mở ra. Một mùi ẩm mốc xộc vào mặt, chui vào trong lỗ mũi của mọi người. Anh bảo vệ một mình đi vào mở công tắc điện, trong phòng nháy mắt sáng lên.
Mặc dù nói là mấy năm không ai ở, nhưng trang hoàng trong phòng lại không hề lỗi thời. Có thể thấy được trang hoàng lúc đó xa hoa đến thế nào! Bày biện trong phòng hết sức nữ tính, đồ dùng cùng đồ điện cao cấp nói lên chủ nhân căn phòng trước đây rất biết hưởng thụ.
Chỉ là bởi vì rất lâu không ai đi vào, tất cả đồ vật đều bị một lớp bụi dày che kín. Trên tường ở giữa phòng khách treo một tấm hình chân dung nghệ thuật cực lớn, cô gái bên trên, ánh mắt lưu chuyển mặt mày đưa tình, dáng người nóng bỏng. Cô gái mỹ lệ này không phải ai khác, chính là Lý Nhược Thủy!
Quách Tiểu Đông vừa bước vào liếc thấy chính là bức hình lớn này, cậu bình tĩnh nhìn cô gái xinh đẹp trên bức ảnh. Cậu không dám tin hết thảy trước mắt mình, càng không thể tin mỹ nữ cùng mình giúp đỡ nhau nửa tháng nay sớm đã hương tiêu ngọc tán rồi!
Cậu cố gắng trấn tĩnh cảm xúc của mình, để bản thân trong mắt người khác không lộ ra bất kỳ sự khác thường nào, thế là cậu thở sâu một hơi, bình tĩnh nói với anh bảo vệ: “Đây không phải cô Lý mà tôi gặp!” Rồi mới vội vàng đi vào phòng ngủ.
Phòng ngủ vẫn là cái phòng ngủ kia, rèm cửa vẫn là rèm cửa kia. Chỉ là bức rèm này khẳng định rất lâu không có ai kéo ra rồi, mặt trên treo đầy mạng nhện… nhưng hương thơm nhàn nhạt trong phòng, Quách Tiểu Đông không ngửi sai được! Cậu có thể chắc chắn đây chính là hương thơm tản ra trên người Lý Nhược Thủy.
Quách Tiểu Đông xin số điện thoại của đội trưởng bảo vệ, nói với anh ta: ‘Trở về sẽ nói rõ chuyện phòng ốc với lãnh đạo của bọn họ, nếu như có ý định thuê, sẽ mau chóng liên hệ với anh ta.’ Rồi lại không nói gì nữa, từ trong phòng đi ra ngoài trở về nhà.
Buổi tối cậu lăn lộn khó ngủ, giọng nói và nụ cười của Lý Nhược Thủy mấy ngày nay sớm đã khắc sâu trong đầu cậu rồi! Cậu thật sự không thể tin toàn bộ chuyện này đều là sự thật…
Thế giới quan của cậu từ đây sụp đổ, chẳng lẽ bản thân thật sự gặp ma rồi sao? Không lâu trước đây lúc cậu vô tình chạm qua tay Lý Nhược Thủy, tay có hơi lạnh, nhưng rất khó để đem cô và người chết liên hệ với nhau… Mà thời gian này, ma nữ xinh đẹp này lại chưa từng làm hại mình chút nào. Nhưng vừa nghĩ tới cô là ma, Quách Tiểu Đông có chút rợn da gà, sau lưng lạnh cả người!
Lại đến thời gian cũ, trước kia Tiểu Đông luôn vào lúc này nhìn về phía đối diện. Nhưng hôm nay cậu lại không có dũng khí… cuối cùng cũng đành phải ngoảnh đầu!
Bị buồn tiểu làm tỉnh dậy, trong lúc mơ màng từ nhà vệ sinh đi ra vừa hay nhìn thấy cửa sổ đối diện, cái liếc này làm cậu nhất thời bối rối. Chỉ thấy Lý Nhược Thủy đang đứng đối diện nhìn chằm chằm mình, ánh mắt tràn ngập u oán. Miệng của cô khi đóng khi mở như đang nói chuyện nhưng mà cậu nghe không rõ…
Đột nhiên có một người đàn ông lạ mặt từ phía sau ôm lấy cô, biểu tình của cô trở nên rất thống khổ, không ngừng giãy giụa trong cái ôm đó… nhưng mà hiển nhiên vô ích. Ánh mắt cô vẫn luôn nhìn Quách Tiểu Đông, ánh mắt từ u oán chuyển thành tuyệt vọng, từ tuyệt vọng chuyển thành đờ đẫn. Mà người đàn ông phía sau vẫn như cũ không ngừng xâm phạm cô, hai mắt Quách Tiểu Đông sớm đã sung huyết, nhưng cậu lại không thể động đậy, chỉ có thể giương mắt nhìn cô gái đẹp này chịu nhục trước mắt cậu… Hai bàn tay của cậu sớm đã bị nắm chặt gần như chảy máu!
Máu trong lồng ngực cậu sôi trào, khiến cậu muốn hét lên một tiếng! “A….” Cậu thật sự hét ra rồi, cậu lập tức từ giường ngồi dậy! Hóa ra tất cả chỉ là một giấc mộng… cảnh tượng trong mộng thật quá chân thật rồi! Cả người cậu đầy mồ hôi đi đến trước cửa sổ, nhưng khung cửa sổ đối diện lại bị rèm cửa che lại, không nhìn thấy gì!
Ngày hôm sau sau khi đến công ty, đồng nghiệp phát hiện mặt Tiểu Đông có chút tiều tụy. Hỏi cậu có phải có chỗ nào không khỏe, cậu nói không có gì, có thể là tối qua ngủ không ngon. Đồng nghiệp còn cười cậu có phải tối qua lao lực quá không, cuộc sống thế nào cũng phải có tiết chế lại. Cậu không có tâm tình nói đùa cùng đồng nghiệp, chỉ qua loa cho xong.
Ngồi trước máy tính cậu bắt đầu lục lọi vụ án giết người mấy năm trước. Nhưng mà những thứ hữu dụng trên mạng đã ít lại càng ít, phần lớn đều là tin đồn giống như anh bảo vệ nói. Cũng có người thuê trên lầu ngày trước kể chuyện ma quái ở tiểu khu này, nhưng bài viết này cũng đã của một năm trước rồi.
Quách Tiểu Đông thử gửi tin cho người viết bài ở phía dưới, hi vọng người đăng bài có thể trả lời mình nhưng lại không có chút động tĩnh nào. Cậu cứ như vậy vô tri vô giác trải qua một ngày. Lúc tan ca về nhà đi ngang qua phòng bảo vệ, cậu phát giác ánh mắt bảo vệ hôm đó nhìn cậu là lạ. Cậu cũng liếc nhìn bảo vệ một cái rồi mới đi lên lầu.
Về tới phòng, cậu cơm cũng chẳng muốn ăn liền đặt mông ngồi xuống trước máy tính. Vừa mở trang web ra đã phát hiện người kia trả lời tin nhắn của mình, là nhắn tin riêng, chỉ để lại số điện thoại. Cậu sốt ruột bấm số điện thoại, “A lô, xin chào, tôi là người đã để lại tin nhắn trên mạng, tên là Quách Tiểu Đông!”
“Xin chào, tôi là Trình Dã. Ba năm trước ở lầu trên anh.” Điện thoại truyền ra một giọng nói lịch sự.
“Chúng ta có thể gặp mặt không? Tôi muốn gặp anh để tìm hiểu thêm về chuyện năm đó.” Tiểu Đông vội vàng nói.
Đối phương có chút do dự, có điều cuối cùng cũng đồng ý. Hai người hẹn nhau 10 giờ tối nay gặp ở bãi xe lớn ở công viên gần đó. Quách Tiểu Đông rất sớm đã tới rồi, cậu tìm một góc nhỏ ngồi xuống, mua 10 xiên thịt, 10 miếng thịt xé và 10 bản thịt, ngoài ra còn có 2 chai bia.
10 giờ đúng, điện thoại của cậu vang lên, cậu ngẩng đầu nhìn, một thanh niên lịch sự xuất hiện trước mặt. Người đàn ông cũng nhận ra Quách Tiểu Đông, cười cười, đi tới ngồi xuống.
“Xin chào, tôi là Trình Dã.” Thanh niên lịch sự giới thiệu.
“Xin chào, tôi là Quách Tiểu Đông. Hiện tại tôi đang ở phòng 1401, anh có thể nói cho tôi biết chuyện cách đây ba năm không?” Thái độ của Tiểu Đông rất thành khẩn nói.
Thanh niên có chút không tự nhiên, “Kỳ thật tôi thực không muốn nhắc tới chuyện ba năm trước, nhưng mà anh cũng ở sát vách cô gái đó. Tôi có thể đem chút chuyện tôi biết nói cho anh nghe, tôi muốn khuyên anh sớm chuyển đi thì hơn.”
Trong lòng Quách Tiểu Đông sợ hãi, mới nói với anh ta: “Sao lại nói như vậy? Chẳng lẽ anh cũng thật sự nhìn thấy ma rồi?”
“Nói thế nào nhỉ? Có lẽ anh cũng không tin ma quỷ tồn tại, tôi trước đây cũng không tin, nhưng từ khi tôi trải qua chuyện đó tôi đã không nghĩ như vậy nữa rồi.” Trình Dã nói lên chuyện trải qua cách đây ba năm.
<< Chương Trước II Chương Sau >>
Team ơi đào truyện này nhanh nhanh dc hem? Hihi
Hihi, team sẽ cố ố ố…… gắng 😅😅