Có không giữ, mất đừng tìm

Vừa Khéo – Tiết Tử: Mạc Lâm Vui Vẻ

Dựa theo ước định năm năm trước, hôm nay là ngày Mạc Lâm và Khương Viễn Mộ ký thỏa thuận ly hôn.

Mạc Lâm mặc bộ đồ trang trọng hiếm hoi của mình, đeo đồ trang sức tao nhã, mang theo thỏa thuận ly hôn đi tới quán cà phê dưới tòa nhà văn phòng Khương Viễn Mộ.

Mạc Lâm chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, gọi một ly Latte, liếc nhìn điện thoại. Thời gian vừa đúng sáu giờ, rõ ràng là giờ cao điểm tan tầm nhưng có rất ít người trực tiếp về nhà, không ít dáng vẻ vội vàng tới mua một ly cà phê lại quay về tăng ca.

Trong giới lập nghiệp của ngành mạng, luôn luôn có những thanh niên trẻ khí sắc không tốt, tinh thần mệt mỏi.

Mạc Lâm ngồi xuống, mở túi hồ sơ sạch sẽ gọn gàng của mình ra, lấy thỏa thuận ly hôn ở bên trong ra kiểm tra lại một lần cuối.

Cô nhìn hồ sơ trong tay, lòng bàn tay vuốt thẳng trang giấy này, khóe miệng không tự giác vẽ ra một độ cung nhè nhẹ, đại khái gọi là – vui vẻ.

Nhân viên phục vụ bưng ly Latte tới trong lúc vô tình nhìn thoáng qua tiêu đề trên giấy, tay anh hơi cứng đờ, ngay sau đó mang theo ánh mắt đồng tình nhìn về phía Mạc Lâm, nhưng lại kinh ngạc thấy được tươi cười khó hiểu trên mặt cô…

Nhân viên phục vụ: “…”

Vị khách này dường như có chút chuyện xưa.

Nhân viên phục vụ lặng yên không tiếng động rời đi, Mạc Lâm còn đang cẩn thận kiểm tra lại hồ sơ.

Ngoại trừ giấy thỏa thuận ly hôn còn có một phần hợp đồng xác nhận hai bên kết thúc hợp tác. Phần hợp đồng này là hợp đồng tiền hôn nhân năm năm trước bọn họ ký tên…

Kiểm tra xong hồ sơ, Mạc Lâm quy củ đặt ở bên cạnh bàn. Mạc Lâm uống một ngụm cà phê, cảm nhận ánh đèn cùng âm nhạc của quán, hương cà phê tràn ngập chóp mũi khiến cho cô không khỏi nhớ lại năm năm trước, tình cảnh lần đầu tiên cô và Khương Viễn Mộ gặp tại quán cà phê này.

Khi đó hai người bọn họ ở chung, Mạc Lâm định nghĩa đó là – tâm linh tương thông.

Cô và Khương Viễn Mộ quen biết nhờ xem mắt.

Mạc Lâm mở một phòng trang sức, bán một vài món trang sức do cô thiết kế và chế tác. Cô có một vị khách quen là cô của Khương Viễn Mộ.

Người cô đó cảm thấy bọn họ cực kỳ xứng đôi, làm mai cho bọn họ.

Mạc Lâm vốn cho rằng xác suất thành công của loại xem mắt này quá thấp, không có ý nghĩa gì, nhưng đoạn thời gian này, bà nội Mạc Lâm bệnh nặng, bà một lòng một dạ hy vọng cô yên bề gia thất. Mạc Lâm cũng vội vã xem mắt mấy lần, mỗi lần sau khi đối phương trở về, ngay cả bà mối cũng đều block cô.

Ngay từ đầu, Mạc Lâm mang tâm trạng mất đi một vị khách quen mà đi xem mắt.

Nhưng không nghĩ tới người cô đó thật có mắt nhìn người, hai người bọn họ quả nhiên cực kỳ thích hợp.

Mạc Lâm đến nay vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên cô gặp Khương Viễn Mộ, anh đi thẳng vào vấn đề, nói thẳng: “Tôi không muốn chậm trễ thời gian của đôi bên cho nên tôi hy vọng cuộc nói chuyện của chúng ta đạt được hiệu quả.”

Rõ ràng, trực tiếp, có hiệu suất, là một thương nhân.

Mạc Lâm lúc này liền cong khóe môi.

“Được thôi, tuổi của tôi, thu nhập, gia đình cùng công việc trên đường tới anh đã đọc qua rồi chứ?”

Khương Viễn Mộ nhíu mày nhìn Mạc Lâm, trên dưới đánh giá cô, giống như lúc này mới xem ở trong mắt.

Bất quá chỉ trong giây lát, Khương Viễn Mộ gật đầu:

“Xem qua rồi, Mạc Lâm, 25 tuổi, tốt nghiệp khoa chính quy trường nghệ thuật, thuở nhỏ ở với gia đình, hiện tại tự mình mở một phòng trang sức.” Khương Viễn Mộ kết luận: “Rất ưu tú.”

Mạc Lâm gật đầu, xem như xác nhận thông tin.

“Tư liệu của anh tôi cũng xem qua, 26 tuổi, tốt nghiệp thạc sĩ trường đại học hạng ưu, gia đình sung túc, trước mắt đang trong giai đoạn tự gầy dựng sự nghiệp.” Mạc Lâm bình tĩnh nhìn anh, giống như người phỏng vấn nhìn người phỏng vấn, “Ngoại hình của anh không tệ, điều kiện gia đình cũng vô cùng tốt. Rất kỳ quái, người như anh sao lại phải đi xem mắt?”

“Quan hệ giữa tôi và gia đình cũng không thân thiết, tôi cần nhanh chóng kết hôn.” Khương Viễn Mộ nói, “Một cuộc hôn nhân sẽ khiến tôi thêm thành thục đảm đương, ở trên thương trường sẽ càng đáng tín nhiệm hơn. Nhưng bạn đời phù hợp với yêu cầu của tôi rất ít.” Khương Viễn Mộ nhìn Mạc Lâm, Mạc Lâm chỉ gật đầu, không đưa ra bất kỳ ý kiến gì. Khương Viễn Mộ hết sức hài lòng: “Còn cô? Nói một chút lý do cô đi xem mắt đi.”

“Bà nội tôi bệnh nặng, bà hy vọng trước khi rời đi thấy tôi kết hôn.” Mạc Lâm nói: “Thực không dám giấu diếm, người có thể đạt được yêu cầu làm bạn đời của tôi cũng rất ít. Bởi vì tôi không có hảo cảm về vấn đề hôn nhân, tương tự, tôi cũng không hy vọng bạn đời tôi có yêu cầu gì.”

“Vừa khéo, tôi cũng vậy.”

Mạc Lâm hết sức hài lòng: “Tôi cảm thấy chúng ta rất thích hợp, anh có thể suy xét kết hôn với tôi.”

“Không cần suy xét.” Khương Viễn Mộ đứng lên, vươn tay về phía Mạc Lâm: “Cô là đối tượng xem mắt ưu tú nhất của tôi.”

“Rất vinh hạnh.” Mạc Lâm cũng vươn tay ra, bọn họ ở trước bàn bắt tay giống như doanh nhân bàn chuyện làm ăn, “Anh cũng vậy.”

Bọn họ nghiêm túc nhìn vào mắt nhau, khóe miệng chứa ý cười hài lòng.

Khi đó cách nhiều năm, nhớ lại tình cảnh năm đó, Mạc Lâm vẫn như cũ cảm thấy hình ảnh hài hòa lại tươi đẹp.

Mạc Lâm cho rằng, cảm tình vợ chồng hiện đại tốt nhất cũng không qua bọn họ rồi.

Về sau bọn họ rất nhanh ký xong thỏa thuận kết hôn, trừ việc phân định tài sản trước hôn nhân, trong thỏa thuận kết hôn sau đó, những việc lớn như vận mệnh nước nhà sinh lão bệnh tử cho đến người thân bạn bè mai táng cưới gả, nhỏ đến sinh hoạt hàng ngày như ăn cơm rửa chén, hai người đều ở trên hợp đồng tiền hôn nhân đạt được nhất trí kinh người.

Hiện giờ, hợp đồng năm năm đã đến kỳ, Mạc Lâm quay đầu nhìn lại vẫn như cũ có thể cho Khương Viễn Mộ danh hiệu ông chồng năm sao.

Chỉ là hợp đồng là hợp đồng, luôn sẽ có ngày hết hạn. Mặc dù vẫn chưa thỏa mãn nhưng kết thúc vào lúc này, từ đây chúc phúc cuộc sống sinh hoạt lẫn nhau cũng vẫn có thể xem là một lựa chọn tốt đẹp.

Mạc Lâm sờ sờ hồ sơ trên bàn rồi sau đó lấy điện thoại cầm tay ra gọi cho Khương Viễn Mộ, sau một tiếng máy bận, bên kia cũng không có người bắt.

Khương Viễn Mộ bận, rất bận rất bận rất bận.

Mạc Lâm cho tới bây giờ đều lý giải như vậy, vì thế cô ngược lại gọi điện thoại cho trợ lý của anh: “Alo, trợ lý Lý, xin chào, Viễn Mộ đang họp sao?”

‘Viễn Mộ’, đây là giao hẹn giữa bọn họ trong hợp đồng tiền hôn nhân, trước mặt người bên ngoài, Mạc Lâm gọi anh như vậy.

“À, đúng vậy đúng vậy. Chị Mạc Lâm, boss vẫn còn đang họp, đại khái còn 10 phút nữa.”

“Vậy chờ anh ấy họp ra, anh giúp tôi chuyển lời với anh ấy, tôi ở quán cà phê dưới cao ốc của công ty các anh. Tôi có thỏa thuận ly hôn cần anh ấy ký tên.”

Thanh âm ở đầu kia điện thoại bỗng nhiên biến mất…

Mạc Lâm lấy làm kỳ quái: “Alo?”

“À? A.. a… a…” Trợ lý Lý lắp ba lắp bắp đáp lời: “Được.. được…”

“Cảm ơn anh, trợ lý Lý.”

Mạc Lâm cúp điện thoại, nhàn nhã ngồi trong quán cà phê đánh giá đám người đủ màu sắc hình dạng bên ngoài cửa sổ.

Ngày hôm nay hẳn cũng trôi qua thuận lợi và vui vẻ đi.

Giống như cuộc hôn nhân năm năm của bọn họ.

<< Chương Trước II Chương Sau >>

1 1 vote
Article Rating
 
Subscribe
Notify of
guest

5 Comments
oldest
newest most voted
Inline Feedbacks
View all comments
Huyen Giang Huong
Huyen Giang Huong
January 1, 2020 5:44 PM

Đọc tiết tử đã thấy hấp dẫn rồi. Hem biết Má Cửu khi nào mới lấp hố xong đây. Hóng quá.

VanAnh
VanAnh
May 19, 2020 8:08 PM
Reply to  tuphuongcoc

Bộ này mấy tuần rồi chưa có chương mới Cốc nhỉ?

Anne Apple
Anne Apple
March 17, 2020 11:55 AM

Truyện của Cửu Lộ Phi Hương đó, rất mong chờ mong chờ

^^
5
0
Would love your thoughts, please comment.x
()
x