Tính tình Loan Âm công chúa luôn vô pháp vô thiên, nàng lơ đễnh hừ một tiếng, chuyển sang nhìn về phía Sở Diễm. “Lễ thọ của Thái tử điện hạ đâu? Cũng nên lấy ra để chúng ta nhìn một chút chứ.”
Sở Diễm mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm rơi vào trên người Doãn Hàm Tuyết. Hàm Tuyết không chút nào dám chậm trễ, lệnh cho cung nhân sau lưng dâng lên ống cuộn quấn vải bố.
Một bên, Sở Hạo đứng chắp tay, khoé môi nở nụ cười mang theo phần tà mị, cười lạnh nói. “Lễ thọ của Thất đệ, không nên làm Hoàng tổ mẫu thất vọng mới phải.”
Đối kháng nhiều năm, vẻ mặt Sở Hạo lúc này là một loại tín hiệu nguy hiểm. Mày kiếm Sở Diễm nhíu lại, thầm nghĩ không tốt, nhưng cuốn tranh đã chậm rãi mở ra.
Đây là bức tranh trăm điểu hướng phượng dài hơn trượng, toàn bộ dùng tơ vàng ngân tuyến mà may, là dưới tay nghề của tú nương giỏi nhất trong cung mà thành, cả một bức tranh mỹ lệ vô cùng, màu sắc chói mắt. Phượng Hoàng cánh màu vàng kim, ngửa đầu hát vang.
Mà khiến cho mọi người khiếp sợ, cũng không phải là vẻ đẹp của bức hoạ mà là ở phía dưới môi Phượng Hoàng, một chấm đỏ tươi chói mắt. Phượng Hoàng khóc ra máu, báo hiệu điềm bất hạnh. Ở chủ vị, sắc mặt Thái Hậu lập tức trở nên âm lãnh.
“Xin Thái hậu thứ tội.” Doãn Hàm Tuyết bị hù doạ không phải nhẹ, ‘bịch’ một tiếng quỳ gối trên đại điện.
Mà mọi người trong điện, vô luận tần phi hay quan viên, đều là bộ dáng xem kịch vui. Sở Hạo càng thêm nắm chắc phần thắng, chỉ chờ Thái hậu trách phạt. Lần này, hắn nhất định phải hoà nhau một lần.
Thái hậu dựa trên ghế, lời nói ra cũng mang theo ý trách cứ. “Thứ tội?” Nàng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Sở Diễm. “Diễm Nhi, nàng là phi tử của con, con nói cho ai gia xem, tội này thì thứ cho như thế nào?”
Sở Diễm lạnh nhạt ngẩng đầu, ngược lại không hề sợ hãi, mặt không đổi sắc. Một đôi con ngươi sâu thẳm chăm chú nhìn bức tranh thêu, một lát sau, hướng bên người Thiên Dao thấp giọng nói. “Trên người nàng có tơ tằm không?”
“Cái gì?” Thiên Dao không hiểu.
“Trên bức tranh này đúng lúc là 99 con tước điểu.”
99 con? Trăm điểu hướng phượng? Thiên Dao cười một tiếng, nhất thời hiểu ra. Tiến lên từng bước, khom người nói. “Cẩn thận thế nào cũng có lúc sơ sót, A Dao nghĩ, nhất định là trong lúc tú nương thêu thùa không cẩn thận đâm phải đầu ngón tay, mới làm vết máu nhuộm phải. Thái hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ, lòng dạ từ bi, mong người hãy tha thứ cho khuyết điểm của tú nương.”
Hời hợt một câu, liền đem trách nhiệm từ trên người Hàm Tuyết chuyển sang trên người tú nương.
Thiên Dao nhẹ nhàng bước tới trước, ở trước bức tranh thêu thì dừng lại, dùng lực kéo một đoạn tơ trong ống tay, thầm dùng nội lực, đặt tơ lên tấm tranh thêu. Trong chốc lát, một con chim non sống động giương cánh bay hiện ra trước mắt mọi người, vừa vặn che lại vết máu ban đầu.
Thiên Dao cúi rạp trong điện, cung kính quỳ lạy. “Hồi bẩm Thái hậu nương nương, bức tranh thêu này vốn là 99 con tước điểu, cộng thêm một con này, vừa vặn 100 con. Trăm điểu hướng phượng, Thái hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ, thọ dữ thiên tề.”
Thấy vậy, chúng thần cũng rối rít quỳ lạy, hô to. “Thái hậu nương nương vạn thọ vô cương.”
Đến đây, một hồi nguy cơ đã được hoá chuyển.
Sở Diễm mỉm cười, nhìn nữ tử đang quỳ rạp trên đất, ánh mắt khó có được nhu tình. Mà Sở Hạo ở bên kia, mâu quang lạnh lùng, nắm tay đã siết chặt thành quyền trong ống tay áo, cực độ ẩn nhẫn. A Dao? Được, nàng được lắm.
——————
Xe ngựa lảo đảo lắc lư, một đường đi về hướng Đông cung. Trong xe, Sở Diễm nửa tựa vào vách xe, nhắm mắt trầm tư. Trong ngực hắn, Thiên Dao mềm nhũn dựa vào lồng ngực hắn, tóc đen tán lạc, lộn xộn mà vẫn xinh đẹp.
“Cầm kỳ thư hoạ, không gì không biết. Bổn vương hôm nay mới biết, Dao Nhi hẳn là nữ tử học cao, tài trí hơn người”. Đầu ngón tay thon dài của Sở Diễm tuỳ ý xuyên thấu qua sợi tóc mềm mại của nàng.
Thiên Dao cười tươi, “Điện hạ cũng chưa từng hỏi thăm xem Thiên Dao có biết cầm kỳ thư hoạ không. Chẳng lẽ muốn ta như hiến vật quý chạy tới trước mặt điện hạ nói: ‘Thái tử điện hạ, ta tài hoa xuất chúng’.”
Ngữ điệu nàng khinh bạc, rõ ràng mang theo vài tia trêu đùa. Mày kiếm Sở Diễm nhíu lại, không chút báo trước lật người đem nàng vây ở dưới. Sau một khắc, đôi môi lạnh lùng liền hạ xuống. Cái hôn này, bá đạo lại cậy mạnh, dường như mang theo ý trừng phạt. Nàng sớm nên biết được, người nam nhân áp ở trên người mình lúc này, nếu để cho nàng nói chuyện được dễ dàng, dĩ nhiên là muốn ở chỗ khác đòi lại.
Thiên Dao bị hắn hôn đến hít thở không thông, nàng ở phía dưới hắn giãy giụa vô lực, lại không lay chuyển được nửa phần. Sau một hồi, hắn mới rốt cuộc bỏ qua môi nàng, bàn tay thô ráp xé lấy vạt áo trước ngực nàng, cánh môi in lại một nụ hoa hồng phấn, hút duẫn, gặm cắn.
“Sở Diễm, buông ta ra, thật là đau.” Thiên Dao như bị điện giật, ở phía dưới hắn run rẩy, ánh mắt trong suốt lấp lánh như ánh sao sáng trong bầu trời đêm.
“Đau không? Bất quá cho nàng một bài học mà thôi.” Hắn tà mị cười một tiếng, ưu nhã ngồi dậy, lần nữa dựa vào trên vách xe. Cánh tay bao quát đem thân thể ôn mềm của nàng vào trong ngực. Giọng nói trong trẻo lạnh lùng trầm thấp vang trên đỉnh đầu nàng. “Bổn vương không sợ đắc tội Thái hậu cùng Nhị ca, chuyện ngày hôm nay, nhất định không được phép có lần thứ hai.”
Chỉ có hắn mới có tư cách thưởng thức vẻ đẹp của nàng. Thật muốn cứ như vậy đem nàng giấu đi.
“Tại sao?” Thiên Dao không hiểu, nàng giúp hắn ngược lại thành nàng có lỗi.
Sở Diễm trầm mặc, bàn tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc của nàng lên, lẳng lặng ngắm nhìn. Bởi vì, nàng quá mức tốt đẹp, bởi vì, ánh mắt Nhị ca nhìn nàng, quá nguy hiểm. Hắn là nam nhân, hắn như thế nào lại không hiểu. Lúc Sở Hạo nhìn nàng, trong mắt đều là dục vọng.
“Không có tại sao, nàng ngoan ngoãn nghe lời là được.” Giọng nói Sở Diễm không khỏi lạnh thêm mấy phần, mà cánh tay bên hông nàng lại càng siết chặt.
Đối với sự bá đạo của hắn, Thiên Dao đã sớm tập thành thói quen. Nàng ôn thuận ôm lấy cánh tay hắn, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe ngựa lảo đảo lắc lư suốt chặng đường, trong lúc vô tri vô giác rốt cuộc dừng lại. Thiên Dao được Sở Diễm ôm xuống xe ngựa, mở đôi mắt mờ sương ra mới phát hiện nơi này cũng không phải là Đông cung. Cửa cung màu đỏ chóe, tấm bảng đen như mực với ba chữ to màu vàng ‘Ung Hoà Cung’.
“Đây là nơi nào?”
“Là tẩm cung mẫu hậu ta.” Sở Diễm nhàn nhạt nói, trên mặt vẫn như cũ không có chút tâm tình nào.
Cửa cung chậm rãi mở ra, Sở Diễm ôm nàng một đường bước qua đường mòn vào trong chánh điện. Trong điện lạnh lùng vắng lặng, không một bóng người, lá rơi đầy trong viện, bàn ghế bày biện trong điện bám đầy bụi bặm. Xem ra đã lâu chưa có người tới.
“Nơi này hoang phế thật lâu.” Thiên Dao nhẹ giọng mở miệng, tránh khỏi ngực hắn. Đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng quẹt qua mặt bàn, lây dính một ít bụi bẩn.
“Ừ. Sau khi mẫu hậu qua đời, nơi này trở thành cấm địa của phụ hoàng, không ai dám tới.”
“Còn chàng?” Thiên Dao nghiêng đầu nhìn hắn.
Sở Diễm cười một tiếng. “Tính thêm lần này, đã là lần thứ 2 Bổn vương bước vào Ung Hoà cung. Trước 7 tuổi, Bổn vương sống cuộc sống ở ngoài cung, nơi này đối với ta mà nói rất xa lạ.”
Ký ức về khoảng thời gian trước khi 7 tuổi đối với hắn mà nói, là thống khổ, nhưng đó chỉ là sự bắt đầu của khổ nạn mà thôi. Khi đó hắn bị cữu cữu là Vân thừa tướng vây hãm…. bị người đó tôi luyện đằng đẵng bảy năm trời, khi đó, chỉ có Linh Lung cùng hắn sống nương tựa lẫn nhau, mà Huyễn Ảnh phụ trách bảo vệ an toàn cho hắn.
Mẫu hậu một năm chỉ gặp hắn một lần, mỗi một lần đều xem vết thương của hắn rồi buồn bã khóc rống không ngừng, nhưng bà vẫn nhẫn tâm, không dẫn hắn rời đi. Bà nói với hắn: ‘Diễm Nhi, hãy làm một nam tử hán đỉnh thiên lập địa.’
“Vân hoàng hậu, bà chết như thế nào?” Suy tư hồi lâu, Thiên Dao cắn môi hỏi. Nàng biết, hoặc giả nàng không hỏi, nhưng mà nàng không nhịn được. Tổng cảm thấy tất cả đau thương cùng lãnh mạc của hắn căn nguyên chính là do cái chết của Vân Thế Lan.
Sở Diễm lãnh đạm cười một tiếng, mực mâu trong nháy mắt trở nên âm lãnh, phượng mâu híp lại, lộ ra nguy hiểm.
“Chuyện đã lâu lắm rồi còn nhắc lại làm gì.” Hắn vân đạm phong khinh nói, tránh né đề tài.
Thiên Dao cũng không hỏi nữa, trầm mặc trong chốc lát xong, hắn đột nhiên lại bỏ lại một câu. “Tối nay, nàng ở lại chỗ này.”
Thiên Dao hơi kinh ngạc, nhưng vẫn là nhu thuận gật đầu một cái. “Được.”
Hắn ở trong điện đốt một ngọn nến, cởi ra áo khoác lông cáo ném cho nàng, sau đó phẩy tay áo bỏ đi.
Thiên Dao đem áo lông cáo ôm vào trong ngực, phía trên còn sót lại nhiệt độ của hắn. Khoé môi nàng tràn ra nụ cười bất đắc dĩ, nam nhân này, luôn không thể giải thích được như vậy.
Gió đêm gào thét, từ song cửa xập xệ thổi vào, sách trên mặt bàn bị thổi tán loạn. Trong đêm tối càng thêm quỷ dị kinh người. Thiên Dao dùng áo khoác lông cáo bọc lấy thân thể, lạnh nhạt ngồi ở bên cạnh bàn, đầu ngón tay mãnh khảnh, nghiêm túc lật từng trang sách.
Đây là thư viết tay của Vân hoàng hậu, nét chữ triện như hoa mai hết sức xinh đẹp. Miêu tả cuộc sống sau khi vào cung, bà từ một thiếu nữ ngây ngô lột xác thành một nữ nhân hoàn chỉnh, từ nữ tử đơn thuần ngu ngốc trở thành một oán phụ có tâm cơ, tranh vị tranh tình cảm chốn thâm cung. Từ trong bản thư tay này có thể nhìn thấy được Vân hoàng hậu là một nữ tử thông minh lanh lợi, bà cũng không phải là cam nguyện, là vì lợi ích của gia tộc, lần lượt bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió của quyền lợi.
Bà thông minh, cũng không phải không biết Thục phi cố ý mưu hại bà. Bà luôn chờ đợi, chờ người nam nhân bà yêu đến cứu bà, nhưng mà, mãi cho đến chết, bà cũng không đợi được.
<< Chương Trước II Chương Sau >>
[…] 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương […]