Tia nắng xuyên qua khe màn chiếu vào căn phòng u ám, Đinh Xuyên tỉnh dậy từ giấc mộng xa xăm, nhất thời chưa thích ứng được với sự vật trước mắt, lại có ảo giác không biết mình đang ở đâu. Nhìn rõ cảnh vật trước mắt, lúc này anh mới nhớ ra là mình đã quay về căn phòng cũ ở nhà.
Đinh Xuyên cầm điện thoại lên xem, 9 giờ sáng. Nếu như bình thường, 7 giờ anh đã có thể tự dậy rồi. Nhưng bây giờ đã là 9 giờ mà anh vẫn cảm thấy đầu óc quay cuồng không tỉnh táo.
Không lẽ do ngủ ở phòng khách? Đinh Xuyên tự lẩm bẩm hỏi mình. Anh vặn eo cho tỉnh táo một chút, nhưng cũng không mấy tác dụng.
Ánh mặt trời bên ngoài nhìn có vẻ rất đẹp, thế là Đinh Xuyên đi tới cửa sổ kéo màn cửa ra. Tia nắng bên ngoài cửa sổ rực rỡ chiếu sáng căn phòng cũ, khiến người ta cảm thấy khoan khoái dễ chịu nhất thời.
Hôm qua lúc về đến nhà, trời đã tối, Đinh Xuyên chưa kịp nhìn kỹ ngôi nhà mình đã rời đi nhiều năm. Hôm nay ánh sáng bên ngoài rất đẹp, chiếu căn phòng sáng choang. Anh phát hiện căn phòng không hề giống như hình dạng bên ngoài như anh nghĩ, không có chút thay đổi nào. Ví dụ như giấy dán trên tường này, 10 năm trước khi anh đi đã hơi ố vàng, nhưng bây giờ sao nhìn có vẻ lại mới tinh thế? Với tính cách của mẹ anh, không thể nào tiêu thêm một đồng nào cho căn phòng cũ như vậy.
‘Ding dong’. Chuông cửa đột nhiên vang lên không hề báo trước.
Đinh Xuyên nghĩ không ra giờ này lại có người đến đây, nhưng anh vẫn đi về phía trước, mở cửa phòng ra. Nhìn thấy người ngoài cửa, ban đầu anh ngẩn người, sau đó lại có chút không vui nói: “Sao em lại đến đây?”
Người ở ngoài cửa cũng không khách sáo với Đinh Xuyên, cười toe toét bước vào rồi nói: “Em nhớ anh nè! Người ta sắp không gặp anh một tuần rồi.”
Người vừa mới bước vào không phải ai khác, chính là bạn gái hiện tại đồng thời cũng là thư ký công ty – Tô Hồng Hồng.
“Công ty có chuyện à?” Đinh Xuyên biểu hiện rõ khó chịu với sự xuất hiện của Tô Hồng Hồng.
Nhưng Tô Hồng Hồng lại rất niềm nở, dịu dàng nói: “Không có, mọi thứ đều bình thường. Anh cứ yên tâm đi, em chỉ là muốn đến xem có việc gì em giúp đỡ được không.”
Đinh Xuyên lại lắc đầu nói: “Có chuyện gì mà em giúp được chứ? Chỉ cần em đừng gây loạn thêm là được rồi!”
“Em đến cũng đến rồi, anh cũng đừng giận nữa!” Tô Hồng Hồng nhõng nhẽo.
Đinh Xuyên nhìn cô, không có tâm tình nói chuyện với cô. Tô Hồng Hồng nhìn Đinh Xuyên không hiểu cho mình liền tự mình đi xem kết cấu kiến trúc trong nhà nói: “Tuy rằng căn nhà này hơi cũ chút, có điều vị trí tốt. Lúc em mới vào có xem rồi, quanh khu này có trường tiểu học và trung học. Nhà gần trường chắc chắn bán được giá tốt.”
“Ai nói anh muốn bán căn nhà này?” Đinh Xuyên nghe thấy cô có ý định với căn nhà của mẹ mình liền nghiêm mặt hỏi cô.
Ai ngờ Tô Hồng Hồng lại không nghe ra thái độ của Đinh Xuyên, lại còn nghĩ mình thông minh nói: “Cái này còn phải nói sao? Dì không còn nữa, công ty của anh lại ở Thượng Hải. Căn nhà này không bán, không lẽ lại cho thuê? Em nói cho anh nghe, tiền thuê nhà ở mấy thành phố nhỏ cấp 3 này chắc chắn không cao nổi. Còn không đủ chi phí quản lý, phí sưởi ấm linh tinh các loại phí nữa.”
Đinh Xuyên không thèm nhiều lời với cô, nói theo cô: “Căn nhà này còn chưa tới lúc phải bán, anh có một số việc chưa quyết định, chờ anh xử lý xong hãy nói.”
Buổi tối, Đinh Xuyên dự tính để Tô Hồng Hồng đi thuê khách sạn ngoài ở, nhưng người phụ nữ này sống chết không chịu, vẫn cứ nói: Nhất định là buổi tối người yêu cũ của Đinh Xuyên sẽ đến, vì vậy mới đuổi cô đi!
Bất đắc dĩ Đinh Xuyên chỉ có thể để cô ở lại. Đương nhiên, chắc chắn không thể để Tô Hồng Hồng ngủ trong phòng của mẹ, cứ cho là anh để cô ngủ, cô cũng không dám ngủ. Cuối cũng vẫn là Đinh Xuyên ngủ phòng khách, Tô Hồng Hồng ngủ trên chiếc giường đơn trong phòng Đinh Xuyên.
Ngủ đến nửa đêm, Đinh Xuyên đột nhiên cảm giác có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm. Anh giật mình tỉnh dậy, quả nhiên, Tô Hồng Hồng giống như tượng gỗ, lưng thẳng tắp đứng trước sofa nhìn anh.
“Đêm hôm không ngủ, em bị thần kinh à!” Bị Tô Hồng Hồng nhìn có phần sợ hãi, Đinh Xuyên tức giận nói to tiếng.
Nhưng Tô Hồng Hồng lại làm điệu bộ giống như ngày xưa, lạnh nhạt nói với anh: “Cuối cùng cậu cũng quay về rồi, tớ đợi cậu khổ sở quá!”
Đinh Xuyên bị câu nói không đầu không đuôi này làm sững sờ: “Em nói bậy bạ gì đó? Anh bảo em đợi ở nhà, em lại cứ đến đây làm loạn phải không?”
Ai ngờ Tô Hồng Hồng không tiếp tục trả lời Đinh Xuyên mà từ từ đi tới linh vị trước phòng khách, nhìn trừng trừng bài vị mẹ của Đinh Xuyên, không động đậy.
“Hồng Hồng?” Đinh Xuyên nhìn ra cô có phần không ổn, thăm dò gọi cô một tiếng. Nếu như bình thường, được Đinh Xuyên gọi như vậy, Tô Hồng Hồng sẽ vui vẻ như chú mèo mùa xuân chạy qua ôm anh. Nhưng bây giờ… cô không hề có chút phản ứng.
Đinh Xuyên đứng dậy khỏi sofa, đi đến trước mặt Tô Hồng Hồng. Ai ngờ Đinh Xuyên lại nhìn thấy một khuôn mặt tràn đầy oán hận và đôi mắt đầy tơ máu. Đây không phải Tô Hồng Hồng! Đinh Xuyên có thể khẳng định chắc chắn. Cô ấy và mẹ anh trước giờ chưa gặp nhau, sao có thể dùng đôi mắt ấy nhìn mẹ anh được chứ?
“Cuối cùng cậu cũng quay về rồi, tớ đợi cậu khổ sở quá…!” Tô Hồng Hồng lại lặp lại câu nói kia, nhưng đôi mắt lại không hề mảy may rời khỏi di ảnh của mẹ.
“Cuối cùng cậu cũng quay về rồi, tớ đợi cậu khổ sở quá…!”
“Cuối cùng cậu cũng quay về rồi, tớ đợi cậu khổ sở quá…!”
“Cuối cùng cậu cũng quay về rồi, tớ đợi cậu khổ sở quá…!”
“Cuối cùng cậu cũng quay về rồi, tớ đợi cậu khổ sở quá…!”
“Cuối cùng cậu cũng quay về rồi, tớ đợi cậu khổ sở quá…!”
“Cuối cùng cậu cũng quay về rồi, tớ đợi cậu khổ sở quá…!”
Tô Hồng Hồng giống như đang niệm chú lặp đi lặp lại câu kia, đầu của Đinh Xuyên đột nhiên đau như muốn nổ tung. Tô Hồng Hồng càng niệm càng nhanh, Đinh Xuyên cảm thấy mình sắp ngạt thở.
‘Boong!’ một tiếng, thế giới yên tĩnh. Cơn đau đầu của Đinh Xuyên đột nhiên được giải thoát. Chỉ thấy tấm kính trên bài vị của mẹ đã nứt toác năm sáu mảnh, mà Tô Hồng Hồng lại như con rối bị đứt dây, té xuống đất.
“Hồng Hồng! Hồng Hồng!” Đinh Xuyên lớn tiếng gọi Tô Hồng Hồng, rồi dùng đầu ngón tay nhấn mạnh xuống huyệt nhân trung của cô.
“Ưm…” Tô Hồng Hồng líu ríu một tiếng tỉnh lại.
“Em, sao em lại ở đây?” Nhìn thấy mình đột nhiên lại ngã xuống đất, cô có chút mù mịt hỏi Đinh Xuyên.
“Chuyện vừa nãy em không nhớ gì à?” Đinh Xuyên hoài nghi hỏi cô.
Tô Hồng Hồng có phần mơ màng hỏi: “Vừa nãy? Không phải em ngủ trong phòng anh sao? Sao lại chạy tới phòng khách rồi?”
Đinh Xuyên nhìn sắc mặt Tô Hồng Hồng thật sự không nhớ gì, liền nói với cô: “Có thể em lạ giường, vừa nãy mộng du rồi.”
Tô Hồng Hồng vừa nghe lúc nãy mình mộng du, cả mặt hiện rõ không tin nói: “A, không thể nào, em không có bệnh này?”
“Không sao, có thể do chưa nghỉ ngơi đủ, yên tâm quay về ngủ đi, anh ở ngoài coi em, ngoan…” Tô Hồng Hồng để Đinh Xuyên dỗ dành rồi đưa quay về phòng, nhưng anh lại rất lâu không thể bình tĩnh lại, chuyện vừa nãy quá sức quỷ dị.
Di ảnh của mẹ đã bị bể, Đinh Xuyên cầm chổi đến quét dọn thủy tinh thật sạch. Anh thấy có ít thủy tinh văng tới góc sau tủ, Đinh Xuyên thuận tay đẩy góc tủ sang một bên, vừa muốn quét thủy tinh phía dưới…đột nhiên nhìn thấy giấy dán tường phía sau tủ bị hở, có một góc cong ra, phía bên dưới dường như có gì đó.
Đinh Xuyên không nghĩ ngợi gì dùng lực xé ra, miếng giấy dán bị anh xé xuống. Trời ơi, anh bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc đến ngẩn người! Hóa ra mặt sau giấy dán tường mới tinh đều là những vệt máu giống y như đúc như dưới giường của anh…
Là mẹ anh làm sao? Đinh Xuyên có phần không dám tin vào mắt mình, người mẹ dịu dàng đoan trang của mình cho dù mắc bệnh, nhưng có lẽ cũng không đến mức cuồng loạn thế này chứ? Anh xé tờ giấy đầu tiên xong thì không thể ngừng lại, xé từng tờ từng tờ một cho đến khi mặt tường trả lại như cũ, anh mới mệt thở không ra hơi ngồi phịch xuống đất.
Từng vệt từng vệt máu, có chút giống như móng tay vẽ ra nhưng lại không giống lắm, trên mặt tường ố vàng, từng vệt từng vệt nhìn thấy mà đau lòng, hiển hiện hết sức dọa người. Đinh Xuyên thực sự không muốn ngủ trong căn phòng như vậy, bất đắc dĩ, anh đi vào phòng của mẹ. Bây giờ, có lẽ chỉ có ở đó mới có thể cho anh một chút cảm giác an toàn đáng thương.
Đinh Xuyên nằm trên giường mẹ, hít một hơi thật sâu, anh ngửi thấy một mùi hương như của mẹ, vừa ấm áp vừa an toàn. Tuy rằng bây giờ đã vào cuối thu, nhưng trong phòng vẫn chưa được làm ấm, chính là lúc buồn nhất của một năm. Thế mà mẹ anh lại cô độc một mình ra đi vào mùa hàn lạnh nhất của năm.
Mỗi lúc nghĩ đến đây, Đinh Xuyên cảm thấy đau lòng. Anh ôm chặt lấy chăn của mẹ, khóc không thành tiếng. Không biết từ lúc nào, lại giống như lúc nhỏ khóc xong rồi ngủ. Vừa mới vào giấc ngủ, anh lại mơ thấy mẹ mình. Bà vẫn với gương mặt sốt ruột lo lắng không ngừng nói với anh điều gì đó.
Có lẽ do ngủ trên giường của mình, lần này anh có thể nhìn rõ khẩu hình của bà. Bà giống như đang nói: “Mau rời đi, mau rời đi!”
“Mẹ, mẹ nói cái gì?” Đinh Xuyên muốn lại gần bà hơn một chút, nhưng lại giống như có một sức mạnh không nhìn thấy lôi mẹ đi.
“Mẹ…” Đinh Xuyên lại một lần nữa hét lên rồi tỉnh dậy, anh ngước đầu nhìn, trời sáng rồi.
Mẹ cậu từng bước từng bước đi đến trước mặt Tiểu Tây, nhìn sinh mạng còn trẻ sớm đã mất hết sinh khí. Bà giơ tay lên mò lấy chân Tiểu Tây, thế mà vẫn còn nóng. Mà bên cạnh Tiểu Tây vẫn còn treo một sợi dây Đinh Xuyên đã chuẩn bị sẵn…
“Xuyên à, mau đến cởi sợi dây đó xuống! Xuyên!” Mẹ gọi Đinh Xuyên có phần đang ngẩn người.
“Hả? Hả? Dạ.” Tuy rằng Đinh Xuyên không hiểu dụng ý của mẹ là gì, có điều vẫn làm theo. Cậu tháo sợi dây đó xuống xong thì không hiểu rồi nhìn mẹ.
Mẹ cậu không nghĩ ngợi gì liền nói với cậu: “Sáng ngày mai đến trường, trả sợi dây này về chỗ cũ, hiểu không? Đừng để người khác thấy.”
Đinh Xuyên gật đầu nói: “Dạ, con biết rồi.”
Hai người nhờ ánh trăng, kiểm tra một lượt xung quanh, xem có còn gì có thể lộ ra dấu vết của Đinh Xuyên, sau đó vội vàng rời đi.
Ngày hôm sau, Đinh Xuyên đến phòng thể dục của trường thật sớm, nhân lúc xung quanh không có người, liền bỏ sợi dây lấy xuống ngày hôm qua để vào chỗ cũ. Sau đó giả vờ trấn định quay về phòng học…
Buổi chiều tiết học thứ hai, người nhà của Tiểu Tây đến trường, nói là cả ngày hôm qua cô ấy không về nhà. Nhưng cô quản sinh lại nói: Cô ấy không phải mất tích ở trường, bọn họ cũng không có cách nào. Cảnh sát thẩm vấn nhiều bạn học sinh nữ cùng ký túc xá với Tiểu Tây, nhưng bọn họ đều nói không biết cuộc sống riêng tư của Tiểu Tây.
Trong mắt người ngoài, Đinh Xuyên và Tiểu Tây thật sự không dính líu gì đến nhau. Nhưng chỉ có bản thân Đinh Xuyên hiểu, lúc này Tiểu Tây đang trên gốc cây hòe trên Lam Sơn.
Lại qua mấy ngày, người nhà Tiểu Tây vẫn không tìm thấy cô, bọn họ đặc biệt mời thám tử tư ở bên ngoài tới, nhưng vẫn không có kết quả. Mẹ của Tiểu Tây tìm sắp muốn điên rồi! Đồng thời việc này cũng trở thành tin lớn trong thị trấn nhỏ này, không ai không biết, không ai không hiểu.
Mà mỗi ngày Đinh Xuyên sống trong sợ hãi và bất an, cho dù là mẹ có khuyên bảo là không có chuyện gì cả. Lúc ở bên ngoài, cậu vờ là một người không có chuyện gì nhìn sự tình này, nhưng quay về nhà, đêm nào cậu cũng mơ thấy Tiểu Tây hỏi cậu vì sao lại lừa cô.
Đinh Xuyên lại trải qua một tuần trong sợ hãi và bất an như vậy. Cuối cùng có người phát hiện ra thi thể của Tiểu Tây, là một bà lão lên núi hái hoa dại, lúc bà ấy nhìn thấy Tiểu Tây treo trên gốc cây hòe thì sợ hãi ngồi phịch xuống đất…
Cảnh sát lại một lần nữa tìm đến trường, bọn họ tìm thấy một sợi dây giống y như sợi dây Tiểu Tây treo cổ trong phòng thể dục. Vì sợi dây này là tất cả học sinh trong trường dùng chung, vì vậy không cách nào đối chứng vân tay. Mà dấu vết trên người Tiểu Tây đã mất hết vì mấy trận mưa lớn.
Duy chỉ có một chuyện tra ra được, là Tiểu Tây có thai. Tin tức kinh ngạc này làm mọi người suy đoán cha của đứa trẻ là ai. Nhưng không ai hoài nghi Đinh Xuyên, tuy cậu và Đinh Xuyên từng bị đồn thổi nhưng đó chỉ là phán đoán của giáo viên, mà sau đó nguyên một học kỳ hai người không còn gặp nhau. Trong mắt của người ngoài, từ đó trở đi, bọn họ chưa từng nói chuyện với nhau một câu.
Nhưng Đinh Xuyên vì áy náy và sợ hãi trong lòng, cậu bắt đầu trở nên ngày càng trầm lặng, ngày cành xa lánh bạn bè trước đây và bạn học. Mẹ cậu biết cần phải đưa cậu rời khỏi nơi này, nếu không sự giày vò trong lòng sẽ giết mất cậu!
Mẹ cậu nhờ họ hàng tạo quan hệ với trường trung học trong tỉnh, cứ như vậy, Đinh Xuyên đem theo một thân tội nghiệt, trốn khỏi thị trấn nhỏ này.. Từ đó cậu không còn nghe thấy bất kỳ tin tức nào của Tiểu Tây nữa, mà Tiểu Tây giống như sao băng trong cuộc đời Đinh Xuyên, vụt qua là biến mất mãi mãi.
Việc Đinh Xuyên chuyển trường không gây chú ý đến mọi người, ở thị trấn này, mỗi năm đều có người lần lượt rời đi, đi đến thế giới càng rộng lớn hơn. Duy chỉ có người chết và người sống vô hồn là không thể rời đi. Tiểu Tây là người chết, còn mẹ cậu lại là người sống vô hồn…
Về cái chết của Tiểu Tây, cuối cùng cảnh sát nhận định là thiếu nữ chưa kết hôn mà có thai, xấu hổ nên tự tử. Việc này là đả kích rất lớn với gia đình Tiểu Tây! Từ sau khi chuyện của Tiểu Tây truyền ra trong trấn, gia đình Tiểu Tây đã biến mất trong một đêm. Có người nói là dọn đi ngay trong đêm, có người nói đến nơi khác nhờ cậy người nhà, tóm lại gia đình này từ đó không còn xuất hiện trên trấn nữa.
Đây là lần thứ hai Đinh Xuyên mơ thấy mẹ sau khi trở về nhà, anh không tin chuyện ma quỷ, trước giờ vẫn cho rằng mẹ bị bệnh do che đậy cho mình, mà sinh ra áp lực tâm lý nặng nề. Nhưng bây giờ xem ra, sự tình không đơn giản như vậy.
Đột nhiên, một mùi kỳ lạ xộc vào mũi Đinh Xuyên. Anh đứng dậy đánh hơi một hồi đến nhà bếp, một bóng dáng màu hồng đang bận rộn trước bếp.
“Em đang làm gì vậy?” Đinh Xuyên dùng khẩu khí không lịch sự lắm nói với Tô Hồng Hồng.
“Xuyên à, cậu tỉnh rồi! Cậu đợi chút, bữa sáng sắp xong rồi.” Tô Hồng Hồng nhiệt tình nói.
Xuyên à? Trước giờ Tô Hồng Hồng chưa từng gọi anh như vậy, cô xưng hô với anh trước giờ đều là: chồng ơi, anh yêu ơi, lão đại ơi, sếp ơi các loại. Xuyên à, hai chữ này mấy năm nay ngoài mẹ và Tiểu Tây ra chưa từng có ai gọi anh.
Đinh Xuyên lắc lắc đầu, nhất định là ảo giác của bản thân. Một tiếng xưng hô cũng không nói được gì. Nhìn Tô Hồng Hồng bận rộn tới lui làm bữa sáng, trong lòng ít nhiều cũng có chút cảm động, không lâu sau cô bưng lên một tô cháo. Đinh Xuyên nhìn món đồ đen sì sì trong tô cháo, chút cảm động cỏn con trong lòng liền biến mất không còn dấu vết.
“Đây, đây là gì vậy?” Đinh Xuyên bất mãn nói.
“Cháo đó, tớ tự tay nấu, cậu thử đi.” Giọng điệu của Tô Hồng Hồng như khúc gỗ, đột nhiên không còn sự nhiệt tình lúc nãy.
Đinh Xuyên cảm nhận được khác thường, anh ngẩng đầu nhìn Tô Hồng Hồng, phát hiện chiếc áo lông cô mặc hôm nay rất quen mắt. Nhưng không phải phong cách của Tô Hồng Hồng ngày thường, nhìn phong cách này giống như của mười năm trước. Đột nhiên, Đinh Xuyên ngẩn ra! Chiếc áo lông này rõ ràng là chiếc áo năm đó Tiểu Tây mặc trước khi treo cổ.
“Ăn đi!” Nụ cười trên mặt Tô Hồng Hồng cứng ngắc, giọng điệu cũng máy móc.
Đinh Xuyên nuốt nước miếng nói: “Hồng Hồng, anh không đói lắm, có thể để chút nữa ăn không.”
Tô Hồng Hồng lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Không…thể.”
“Hồng Hồng, em sao thế?” Đinh Xuyên thăm dò hỏi cô, nhưng cô lại lạnh nhạt trả lời: “Hồng Hồng của cậu còn khỏe ra đó! Không cần lo lắng, cậu nên lo cho mình đi thì hơn.”
“Anh? Haha…Anh có gì mà phải lo lắng?” Câu trả lời của Đinh Xuyên khiến bản thân còn cảm thấy chột dạ. Tuy rằng trong lòng sợ hãi, nhưng trừ phi tận mắt nhìn thấy, bằng không anh vẫn tin thế giới này không có ma quỷ.
Tô Hồng Hồng nhẹ nhàng đưa chén cháo đến trước mặt Đinh Xuyên. “Xuyên à, dì không nói với cậu à? Tuyệt đối không được quay lại!”
Tim Đinh Xuyên hụt một nhịp, có chút không dám tin nhìn Tô Hồng Hồng trước mặt: “Cậu, cậu không phải Tiểu Tây chứ?”
Tô Hồng Hồng cười lạnh, “Xuyên à, 10 năm rồi! Cậu sống có tốt không?”
Đinh Xuyên nghe thấy cô hỏi câu này, sợ đến mức té từ trên ghế xuống đất. Anh có phần nói năng lộn xộn: “Không thể nào, không thể nào, không phải cậu đã…đã…” Chữ ‘chết’ kia, anh lại không nói ra khỏi miệng.
Cuối cùng là Tô Hồng Hồng thay anh nói ra phần còn lại: “Không phải tôi đã chết rồi? Đúng không? Đúng, tôi chết rồi! Tôi ở nhà cậu đợi cậu thật lâu thật lâu, sao cậu không quay lại? Ăn cháo tôi nấu cho cậu đi…”
Tô Hồng Hồng không đợi Đinh Xuyên từ chối, liền nhét một muỗng cháo vào miệng anh. Đinh Xuyên chỉ cảm thấy một mùi tanh hôi thối vào miệng, quả thực khó ăn đến buồn nôn. Vừa vào miệng, mọi thứ ăn ngày hôm qua đã nôn ra hết.
“Haha…ngon không? Đây là máu huyết của con nấu thành cho cậu ăn đó, mùi vị huyết mạch của cậu đó? Haha…” Khuôn mặt Tô Hồng Hồng trở nên càng lúc càng dữ tợn khủng bố.
Đinh Xuyên vừa mới ngừng nôn xong, lại ọe một tiếng nôn tiếp.
Tô Hồng Hồng, không, là Tiểu Tây. Cô đưa ngón tay trắng bệch nhẹ nhàng vuốt tóc Đinh Xuyên nói: “Mẹ cậu ở cùng tôi 10 năm rồi, bà ấy nợ tôi cũng trả hết rồi, bây giờ chỉ thiếu cậu. Vốn nghĩ để bà ấy ở thêm với tôi vài năm, nhưng mấy ngày trước đột nhiên tôi hiểu ra. Nếu như bà ấy không chết, cậu mãi mãi sẽ không quay về, đúng không?”
“Cậu…sao cậu có thế…” Đinh Xuyên đau lòng nói không thành lời, quả nhiên là vì mình mẹ mới chết thảm!
“Xuyên à, cậu đừng vội! Dì đi rồi, tới cậu ở cùng tôi nhé, thế nào?” Tiểu Tây lạnh lùng nói.
Đinh Xuyên nhắm mắt lại, anh hi vọng biết bao lúc mở mắt dậy, tất cả mọi thứ trước mắt đều biến mất! Nhưng, anh lại một lần nữa thất vọng.
Tiểu Tây vẫn lạnh lùng vô tình nhìn mình, từ đầu đến cuối cô chỉ cười khinh miệt.
Đinh Xuyên nhắm mắt lại một lần nữa, nhưng lần này anh chấp nhận số phận. Anh bất đắc dĩ cười với Tiểu Tây: “Ừ, tớ hứa ở lại. Nhưng Tô Hồng Hồng vô tội, cậu có thể tha cho cô ấy không?”
Ai ngờ Tiểu Tây nghe xong lại cực kỳ phẫn nộ, khuôn mặt cô trở nên méo mó, lạnh giọng hừ một tiếng: “Hay lắm, Xuyên à! Bây giờ cậu cũng biết thương hoa tiếc ngọc rồi, vậy tôi thì sao? Vì sao năm đó cậu lại nhẫn tâm như vậy? Hả?”
Đinh Xuyên nhớ lại năm đó, anh có chút bất đắc dĩ dùng lực tay xoa xoa đầu, hối hận nói. “Năm đó…năm đó đều là lỗi của tớ. Mười năm nay vô số lần tớ suy nghĩ, nếu như thời gian có thể quay trở lại, tớ nhất định sẽ cứu cậu xuống khỏi cây! Nhưng tớ không thể quay về quá khứ! Tô Hồng Hồng cô ấy…tớ cũng có lỗi với cô ấy. Bởi vì trước giờ tớ chưa từng thích cô ấy, không một chút nào. Mấy năm nay tớ vốn dĩ không thể quên đi chuyện của cậu, tất cả phụ nữ từng quen tớ, cuối cùng, cuối cùng tớ đều phải rời bỏ bọn họ. Tớ vốn không thể yêu ai khác nữa! Nếu như có thể lấy mạng của tớ đổi lại cho cậu, tớ cũng cam tâm tình nguyện chết vì cậu!”
Tiểu Tây nghe xong nước mắt như mưa, cô lấy tay che mắt lại. Nhưng nước mắt không thể ngừng rơi. “Vì sao lúc đầu cậu lại muốn như thế? Hả? Cậu hủy hoại tôi, hủy hoại gia đình tôi, cũng hủy hoại chính mình…”
“Xin lỗi cậu, xin lỗi cậu, thật sự xin lỗi…” Đinh Xuyên vừa nói vừa lảo đảo đứng dậy, đi tới trước cửa sổ, anh quay đầu nhìn Tiểu Tây, gương mặt lộ ra một nụ cười nhẹ. Sau đó nhảy một cái bay ra ngoài cửa sổ.
Tiểu Tây sững người, sau đó cũng nhảy theo sau…
“Xuyên? Xuyên à?
Đinh Xuyên trong lúc mơ hồ cảm giác có người đang gọi mình. Anh quay đầu nhìn, thì ra là mẹ.
“Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”
Mẹ khẽ cười nói với anh: “Xuyên à, đừng nghĩ về quá khứ nữa, mọi chuyện đã qua rồi. Sau này con phải sống cho tốt, đừng càng làm càng sai nữa! Quay về đi!”
Đinh Xuyên không hiểu nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ nói gì? Sao con không hiểu?”
Mẹ anh ôm chặt lấy anh nói: “Quay về đi, sau này tìm một cô bạn gái thật tốt chung sống với nhau. Tiểu Tây… nó nhờ mẹ nói với con: Nó buông được rồi.” Nói xong, mẹ xoay người đi vào khoảng hư vô, cuối cùng biến mất không thấy.
“Mẹ!”
Đinh Xuyên trừng mắt, phía trước trắng lóa như tuyết.
“Đây là đâu?” Anh nghe thấy giọng mình khàn khàn.
Một nữ y tá vội vàng chạy đến xem, sau đó nghe cô hô lớn với bên ngoài: “Bác sĩ! Bác sĩ! Bệnh nhân giường 26 tỉnh rồi!”
<< Chương Trước II Chương Sau >>