Vừa lòng múc một tô, lại vui sướng thoả mãn múc chút nước canh, cầm chiếc đũa bưng tô ra ngoài.
Tô đầy mì, đầy đủ mùi hương, toả ra hơi nóng, bay vào trong mũi, con giun trong bụng cơ hồ bị câu dậy.
‘Cạch’, đặt chiếc đũa lên trên bàn, đưa cánh tay ra trước mặt cười híp mắt hếch cằm lên nhìn anh.
“Nếm thử tay nghề của tôi xem. Tôi không dễ gì xuống bếp nấu cơm, anh là người thứ hai đó.”
Ngón tay thon dài cầm lấy chiếc đũa hơi hơi dừng ở giữa không trung.
Mạc Tiểu Bắc kinh ngạc nhìn anh, mím môi cười: “Chiếc đũa là mới, vì thuận tiện, tôi mua hai đôi, chúng ta mỗi người một đôi.”
Cô cho rằng anh sợ chiếc đũa cô đã dùng qua nên không chịu ăn.
Vẻ mặt Thiên Vũ Vũ Thần yên lặng, tao nhã nếm, mới vừa bỏ vào trong miệng, Mạc Tiểu Bắc liền mở to mắt, vẻ mặt chờ mong: “Thế nào?”
Mặt không chút thay đổi nuốt xuống, mới nhàn nhạt mở miệng: “Người đầu tiên là ai?”
“Hả?” Mạc Tiểu Bắc có chút chưa lấy lại tinh thần, đem đoạn đối thoại giữa hai người nghĩ lại một lần nữa trong đầu mới hiểu rõ anh hỏi cái gì, mắt to chớp chớp, lại có chút thì thào: “Người đầu tiên là…”
Người đầu tiên… là Hạo a…
Lần đó mẹ nói cho cô biết, muốn bắt lấy tâm một người đàn ông thì đầu tiên phải bắt được dạ dày của anh ta.
Cô thật sự rất muốn bắt lấy trái tim của Hạo thật chặt, có thể dịu dàng săn sóc bên cạnh Hạo, nên có bao nhiêu hạnh phúc.
Đêm đó cô liền cực kỳ hứng thú chạy đến nhà anh nấu mì cho anh ăn, lần đầu tiên đó, đều cháy khét rồi.
Anh lại ăn thật ngon lành, lúc ăn, ánh mắt cong cong nhìn cô cười, giống như trăng khuyết trên trời đêm kia.
Nhưng mà… cô chung quy không lưu lại được anh, cô không cướp đoạt được anh trở về từ trong tay thần chết….
Nháy mắt, đáy mắt lại kìm lòng không đậu hiện lên ánh nước, con ngươi trong suốt phủ một tầng hơi nước.
Thiên Vũ Vũ Thần cau mày nhìn cô.
Lần này cô cũng rất nhanh lấy lại tinh thần, dùng lực trừng mắt nhìn, cười tít mắt với anh nói tiếp: “Ăn đi, sắp lạnh rồi.”
Ánh mắt kia giống như có thể nói, nhưng mà lại giống như xuyên thấu qua anh nhìn về phía một người khác.
Kỳ thật, vẫn rất thơm, so với những món ăn ít mà tinh tế như của Pháp, hay chế biến kiểu Nhật thì thật hơn rất nhiều, có điều, anh lại không có khẩu vị.
Anh nhớ rõ, có đôi khi, cô nhóc này giống như một tượng gỗ không có linh hồn, đôi mắt trắng đen rõ ràng kia sẽ xuyên thấu qua khoảng trống để nhìn về một nơi xa hư vô, trống rỗng làm người thương tiếc.
Cho nên, ngày đó xem mặt, anh mới có thể nhịn không được giúp cô.
Nhưng mà hiện tại, lại là phẫn nộ.
Rõ ràng là làm cho anh ăn, vì sao lại mang vẻ mặt này, giống như đang nhìn một người khác.
Khuôn mặt anh tuấn đột nhiên trầm xuống.
Mạc Tiểu Bắc nháy mắt tựa hồ không nhìn đến cái gì, nghiêng đầu có chút thất thần, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Đúng rồi, ba tôi tìm anh làm gì vậy?”
Lông mày của anh nhăn lại, buông đôi đũa trong tay xuống, ôm cánh tay dựa vào trên ghế sofa, châm chọc nhíu mày: “Em muốn biết?”
“Ặc…”
Mạc Tiểu Bắc lúc này mới phát hiện thái độ của anh có chuyển biến, mặt mày thâm thuý lãnh ngạnh giống như khối băng khó có thể tan chảy, nói đến một nửa, không biết nói tiếp như thế nào.
“Ba em bảo tôi tạm thời không nên đụng em.”
Khoé môi cười đến châm biếm, anh đứng dậy từ trên cao nhìn xuống cô, bóng dáng cao lớn tạo thành một cái bóng che phủ thân thể nhỏ xinh của Mạc Tiểu Bắc.
Mạc Tiểu Bắc lại bị nhũng lời này làm cho ngớ người, không rõ trừng mắt nhìn. Cô khó có thể tưởng tượng, ba Mạc sẽ dùng lời như thế nào để nói vấn đề này, bất quá, cô quan tâm nhất vẫn là đáp án. Trong lòng nghĩ như thế nào, ngoài miệng liền nói như thế đó, khẩn trương ngẩng đầu hỏi: “Anh trả lời như thế nào?”
Thiên Vũ Vũ Thần lạnh lùng nghiêm mặt, đôi mắt thâm sâu toát lên phẫn nộ khó có thể nắm bắt, bước vào phòng ngủ, cũng không quay đầu lại nói hết câu.
“Tôi không có bệnh thích trẻ con.”
Mạc Tiểu Bắc thiếu chút nữa ho ra máu.
Nhìn bóng lưng anh hận không thể đốt anh thành tro.
Căm giận quay đầu nhìn lại tô mì chỉ mới động vài đũa ở trên bàn ngẩn ngơ.
Chần chờ đi tới gần ngửi ngửi, không rõ nhăn mày lại.
Rất thơm mà, vì sao lại biến sắc mặt nhanh như vậy?
Gác chân ngồi trên thảm lông dày trên đất, càng ngày càng nghĩ không rõ, cô kỳ thật cực kỳ thích cùng người ta kết bạn. Người ta nói bạn bè nhiều thì đường dễ đi, nhưng cô lại không cảm thấy như vậy, cùng bạn bè cùng một chỗ, chân tâm thật ý mới tốt, kiểu tình bạn mà thật lòng cố gắng vì đối phương, nhạt như nước, nồng như máu.
Kết giao bạn bè trên cơ sở lợi dụng lẫn nhau có thể duy trì trong bao lâu?
Giao hữu giữa quân tử nhạt như nước, đại khái chính là ý này.
Thiên Vũ Vũ Thần, kỳ thật cũng không có lãnh khốc như mặt ngoài, cho nên cô cảm thấy được, bọn họ có thể trở thành bạn bè.
Chưa từ bỏ ý định đứng lên, đi đến phòng ngủ chính, chần chờ gõ cửa.
“Tôi có thể vào không?”
Cửa kỳ thật không có đóng, nghiêng đầu thò vào trong, đã thấy Thiên Vũ Vũ Thần ngồi ở bên cạnh laptop, mười ngón tay gõ bàn phím ‘tách tách’. Trên màn hình hắt ra ánh sáng nhàn nhạt rơi vào trên ngón tay thon dài, trắng nõn giống như tuyết sạch hoàn mỹ trong ngày mùa đông. Đèn bàn mờ nhạt hắt ra, hình dáng tuấn mỹ biến thành màu ấm trong suốt, chiếu lên áo ngủ trắng tuyết, đẹp giống như hắc mã hoàng tử cương quyết bất kham trong đồng thoại.
Mạc Tiểu Bắc cảm thấy bản thân nên chụp hình anh lại, đem đóng thành tập sách ảnh, đem ra đầu chợ khẳng định sẽ bán rất chạy.
Không tự giác thất thần, cô là đang tới cầu hoà mà.
Hai mắt của anh chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình, bộ dáng tựa hồ bận rộn nhiều việc, nhìn cũng không nhìn về hướng này một cái.
Nhất thời đứng ở cửa có chút xấu hổ, vẫn là hạ quyết tâm đi vào, cúi người nghiêng đầu nhìn anh, lấy lòng cười: “Mì nở hết rồi, anh không đói bụng à?”
Thiên Vũ Vũ Thần hơi hơi nhíu mày, hai tay linh hoạt gõ trên bàn phím, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn màn hình như cũ, lại không kiên nhẫn lạnh lùng mở miệng: “Mời em ra ngoài.”
Tươi cười trên mặt hơi chựng lại, Mạc Tiểu Bắc dùng lực kiềm nén cảm xúc, thật sự khuyên: “Không ăn cơm sẽ đói sinh bệnh đó.”
Khe rãnh giữa hai hàng lông mày trên mặt nhăn lại càng ngày càng sâu, đơn giản ngừng tay, châm chọc nhìn vào môi cô: “Cô Mạc, lúc tôi làm việc không thích bị người quấy rầy, mời cô ra ngoài trước khi tôi phát hoả.”
Mạc Tiểu Bắc đột nhiên đứng thẳng lên, kinh ngạc liếc nhìn anh một cái, anh vậy mà lại quay đầu nhìn về phía màn hình, trong phòng chỉ nghe tiếng gõ bàn phím.
Xấu hổ ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa cho anh. Cuối cùng không cam lòng quay đầu lại hỏi: “Chúng ta không thể trở thành bạn bè được sao?”
“Bạn bè?”
Tựa hồ nghe thấy từ này khiến cho anh cảm thấy rất tức cười, anh cũng không thèm nhìn tới cô, nhìn chằm chằm màn hình hứng thú mở miệng: “Có bạn bè là vì quan hệ lợi ích, có bạn bè là vì quan hệ tiền tài, còn có một loại…” Anh dừng một chút, một tay ấn vào nút Enter, quay đầu lại nhìn cô: “Còn có một loại là quan hệ thân thể, cô Mạc muốn trở thành loại kia?”
<< Chương Trước II Chương Sau >>