Thứ nhất là nhóm con gái rất muốn ăn lẩu ở quán này, thứ hai là Tạ Tuỳ mời các cô, mặt mũi này thật sự lớn, trong trường học, không ai có đủ tư cách để Tạ Tuỳ mở miệng.
Nhóm con gái do dự ngồi xuống bên cạnh bàn.
Tùng Dụ Châu dẫn đầu tự giới thiệu: “Anh gọi là Tùng Dụ Châu, lớp 19, Tuỳ ca mấy em đều biết rồi, đây là Tương Trọng Ninh, đây là… nhiều người như vậy có nói mấy em cũng không nhớ được.”
Mấy nam sinh ở phía sau lập tức kêu gào: “Sao tụi tao lại không xứng được giới thiệu hả!”
Tùng Dụ Châu ảm đạm cười: “Tóm lại gọi tụi bây là con dế cũng được, gọi tiểu ca ca cũng được, tuỳ ý!”
“Được lắm Tùng Dụ Châu, vừa tới liền chiếm tiện nghi của mấy em nhỏ.”
“Mấy thằng nghé, cút.”
Mấy đứa con trai này mang theo sự bất tuân ngỗ ngược trên người, so với mấy người con trai hiền lành ngoan ngoãn các cô tiếp xúc trong lớp hoàn toàn khác nhau. Nhóm con gái lè lưỡi, cũng tự giới thiệu, cho dù là đã biết rồi.
Bởi vì Tạ Tuỳ ngồi ở phía ngoài cùng, nhóm con gái liền đẩy Tịch Bạch đến ngồi cạnh anh.
Trên người anh tản ra sức hấp dẫn trí mạng nào đó, cho dù là Tịch Bạch trọng sinh trở về cũng không thể tránh khỏi bị anh ảnh hưởng, cảm giác tim đập có chút rộn ràng.
Nhân viên phục vụ đưa thực đơn tới, nhóm con trai cực kỳ tự giác chuyển thực đơn cho Tạ Tuỳ.
Ngày thường, Tạ Tuỳ cơ hồ không ở chung với nữ sinh, cầm bút liền chọn đồ ăn. Tùng Dụ Châu chen chân đạp vào ghế dựa của anh. Tạ Tuỳ ngẩng đầu nhìn anh: “Làm gì?”
Tùng Dụ Châu dùng ánh mắt ý bảo anh: ‘Lão đại, ga lăng chút!’
Tạ Tuỳ không có ga lăng gì, có điều anh nhìn Tịch Bạch an tĩnh như gà bên cạnh, vẫn đưa thực đơn cho cô. Tịch Bạch nhận lấy thực đơn, không chút suy nghĩ, dựa theo thói quen cô đã từng gọi món, tiện tay chọn vài món, hỏi nhóm con gái: “Các cậu muốn ăn gì?”
“E hèm, chúng tớ giảm béo a.”
“Không ăn, cậu gọi đi.”
Tịch Bạch: “…”
Vừa rồi cũng không biết ai nói, đói hận không thể uống hết dầu mỡ đáy nồi, lúc này lại giả bộ rụt rè rồi. Tịch Bạch trả thực đơn lại cho Tạ Tuỳ, Tạ Tuỳ cầm bút chuẩn bị gọi món —
Thịt ba chỉ, cô gọi; thịt bò tươi, cô cũng gọi… ngay cả món sụn gà Tạ Tuỳ thích nhất, cô cũng gọi.
Tạ Tuỳ nhìn xuống dưới mới phát hiện tất cả các món anh thích ăn, cho dù là mặn hay chay, cô hiển nhiên đều gọi rồi. Anh nhíu nhíu mày, nhìn về phía Tịch Bạch, con ngươi đen nhánh lộ ra khó hiểu.
Tịch Bạch vén vài sợi tóc rơi ra sau tai, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng, vẻ mặt cô dịu dàng, đang cúi đầu khuấy chén nước chấm, chưa phát hiện ra mọi chuyện. Anh cảm thấy cô gái này có phần kỳ quái.
Tạ Tuỳ không có gì để gọi đưa thực đơn cho Tùng Dụ Châu.
“Thật hiếm, hôm nay Tuỳ ca không gọi món.”
Tùng Dụ Châu tiếp nhận thực đơn, vừa nhìn liền cười tít mắt nói: “Wow, em gái này là tiểu tình nhân đời trước của Tuỳ ca sao, làm sao món anh ấy thích em đều biết vậy!”
Tịch Bạch nghe vậy, chiếc đũa khuấy tỏi hơi ngừng lại, ngẩng đầu, phát hiện Tạ Tuỳ cũng đang nghi hoặc nhìn cô.
Cô tâm hoảng ý loạn, thấp giọng nói: “Em… gọi lung tung a, ăn lẩu không phải đều gọi những món này sao.”
“Vậy cũng quá chuẩn rồi, Tùy ca cực kỳ kén ăn, có một số món tuyệt đối không ăn, có món nhất định phải ăn, em gọi mấy món này là mấy món anh ấy nhất định sẽ gọi, đây cũng quá trùng hợp đi.”
“Ưm…”
Được rồi, chính vì Tạ Tuỳ kén ăn vô cùng, cho nên Tịch Bạch cũng không kén chọn mới có thể theo bản năng gọi mấy món anh thích ăn. Cô biết rõ tất cả tập quán sinh hoạt của anh.
Đời trước, khoảng thời gian anh ôm cô về nhà chăm sóc, quan hệ hai người thân mật thậm chí vượt qua tình yêu cuồng nhiệt giữa bạn bè.
Nhưng bọn họ không phải người yêu, bởi vì —
Tạ Tuỳ một lần đua xe xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chuyện ngoài ý muốn kia khiến anh đánh mất năng lực làm đàn ông.
Tịch Bạch không biết Tạ Tuỳ gặp chuyện không may khi nào, dù sao trung học đời trước, cô cũng không quen Tạ Tuỳ. Lúc cô gặp lại Tạ Tuỳ, anh đã không còn đua xe, cũng không đánh quyền anh, mộng tưởng theo thân thể tịch diệt mà tịch diệt, đáy mắt không còn sự sắc bén.
Anh hiện tại xem ra vĩnh viễn sẽ không trở thành kiểu người bình thường kia, có một công việc sáng chín chiều năm ổn định.
Đêm tuyết lớn kia, Tịch Bạch mặc đồ bệnh nhân mỏng manh, từ trong bệnh viện trốn ra, choáng váng ngất tại ven đường. Tạ Tuỳ nhặt cô về, giống như nổi cơn điên thương cô, yêu cô, hôn cô… nhưng lại bất lực, ngấm ngầm chịu đựng đến cực hạn.
Nghĩ tới toàn bộ mọi chuyện trải qua trong khoảng thời gian đó, Tịch Bạch trở nên run sợ.
Vốn cho là, bản thân sẽ cùng người đàn ông âm u này cùng nhau làm bạn sống qua cả đời, mãi đến khi cô bất ngờ chết đi…
Tịch Bạch sẽ không để cho việc này xảy ra.
Sau khi ăn xong, Tạ Tuỳ lấy ví tiền đen của mình đưa cho Tùng Dụ Châu, để cho anh lấy tiền thanh toán.
Tịch Bạch nói: “Chúng ta chia đôi đi.”
Nhóm con gái cũng lập tức nói: “Đúng vậy, chia đôi tốt hơn.”
Tùng Dụ Châu cười nhạt nói: “Có Tuỳ ca, chưa từng nghe qua để cho con gái trả tiền.”
Tịch Bạch biết, gia cảnh Tạ Tuỳ không phải rất tốt, nhưng anh đặc biệt có thể kiếm tiền, bởi vì anh đặc biệt có thể đánh, cái loại liều chết này. Đánh quyền anh ngầm suốt một đêm, đôi khi gặp may có thể đứng được thứ 4, đương nhiên, không chỉ có những thứ này, anh còn thay mặt mấy thiếu gia nhà giàu đua xe, nếu như anh thắng, sau đó có thể kiếm được không ít.
Anh cực kỳ liều mạng, Tịch Bạch tin tưởng, trên thế giới này không có chuyện Tạ Tuỳ anh muốn mà làm không được. Anh tựa như một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, cuồng vọng mà phóng túng.
Chỉ tiếc, trận ngoài ý muốn kia, kết thúc tuổi trẻ khinh cuồng của Tạ Tuỳ…
——-
Tịch Bạch không bắt xe mà đi bộ về nhà, cho là tản bộ tiêu hoá.
Cô nhìn hoa tươi ngoài tiểu khu, cửa hàng thực phẩm, tiệm đồ ngọt… Nhìn bộ dáng bác trai bác gái trong quán thét to vội vàng, toàn bộ đều thân thiết mà quen thuộc như vậy. Cô tựa như nằm một giấc mộng thật dài, đi hết một đời ở trong mộng.
Nhà họ Tịch nằm ở tiểu khu biệt thự hiện đại cao cấp nhất trung tâm thành phố, là một biệt thự được thiết kế tinh tế.
Cảnh vật chung quanh biệt thư thanh u yên lặng, có cầu nhỏ nước chảy, cũng có dây leo trường xuân. Tịch Bạch trồng đủ loại hoa tươi ở trước nhà mình, một năm bốn mùa thay nhau nở, vô cùng sáng lạn.
Cô tận hưởng thiên nhiên, cũng nhiệt tình yêu thương cuộc sống, đã từng có khát khao vô hạn với cuộc sống tốt đẹp của bản thân —
Tìm một công việc mình thích, lấy người đàn ông mình yêu, sinh hai cục cưng, nuôi một con mèo, ngày ngày ấm áp bình thản.
Nhưng mà ngay cả một mộng tưởng bình thường nhất sau cùng vẫn thành hy vọng xa vời không thể chạm tới, đừng nói kết hôn sinh con ngay cả chuyện yêu đương cha mẹ cũng không cho phép, bởi vì từ nhỏ sứ mệnh của cô chính là trở thành ‘kho máu’ cho chị gái, ta cần ta cứ lấy.
Dựa vào cái gì.
Tịch Bạch về đến nhà, trong nhà trống không, chỉ có dì giúp việc bận rộn trong phòng bếp.
Cô nằm trên giường, lấy điện thoại di động ra, thấy được chị gái 2 phút trước cập nhật weibo, ảnh chụp là cảnh cả nhà ăn cơm trong nhà hàng.
‘Có ba mẹ yêu thương, mình cảm thấy bản thân là cô gái hạnh phúc nhất thế giới, mình nhất định sẽ tiếp tục kiên trì! Yêu mọi người!’
Tịch Bạch kéo xuống phía dưới, bình luận rập khuôn, đều là nhóm fan cổ vũ. Có điều, cô tìm thấy được một bình luận khác thường.
‘Kỳ quái, cả nhà ăn cơm, vì sao không có em gái?’
Bình luận này tựa như một giọt nước rơi vào trong biển lớn, rất nhanh liền bị chìm xuống.
Trong lòng Tịch Bạch coi như có phần an ủi, ít nhất, cô ở trên đài truyền hình mặt mày rạng rỡ, làm cho người ta chú ý tới sự tồn tại của cô. Lúc này mới chỉ là bắt đầu mà thôi, cô cũng không gấp gáp.
Tịch Bạch nghỉ ngơi một hồi liền vào phòng tập, nơi này trong ngày thường là phòng khiêu vũ của chị gái, đàn cello của cô cũng đặt ở bên trong.
Hai chị em từ lúc còn nhỏ đã thích thú với lớp tài năng, chị gái thích khiêu vũ mà Tịch Bạch thì lại không biết gì. Chị gái nói để cho cô kéo đàn cello, tương lai có thể làm nhạc đệm cho mình, Tịch Bạch liền ngây ngốc đi học cello.
Trình độ khó học của đàn cello là năm sao, có điều Tịch Bạch vẫn kiên trì, mỗi cuối tuần gió mặc gió, mưa mặc mưa, lưng vác cây đàn cello cồng kềnh đi tới lớp năng khiếu. So với việc Tịch Phi Phi học vũ đạo, quá trình học đàn cello buồn tẻ vô vị rất nhiều, nếu đã chọn, mặc kệ thích hay không thích, cô cảm thấy bản thân nên kiên trì.
Cô kéo bản hòa tấu ‘Cello Concerto in e minor, Op 85’. Tính thời gian, bà nội hẳn là cũng sắp tới đây rồi.
Đời trước, vào ngày hôm nay, sau khi tiết mục phỏng vấn kết thúc, bà nội liền tới nhà, mọi người trong gia đình toàn bộ đều tập hợp trách cứ Tịch Bạch, cho rằng lời nói trên truyền hình kia của cô là đại nghịch bất đạo. Mẹ thậm chí còn than thở khóc lóc chỉ trích cô không có lương tâm, không niệm tình chị em ruột thịt.
Tịch Bạch bị mẹ nói tới nước mắt rơi đầy mặt, thật lòng sám hối ‘lỗi’ của chính mình.
…
Bỗng nhiên ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa, dì Chu nói với Tịch Bạch: “Cô chủ, bà chủ tới rồi.”
“À…, được!” Tịch Bạch đặt đàn cello xuống, vội vàng đi ra khỏi phòng.
Trên sofa trong phòng khách dưới lầu, bà nội ngồi nghiêm chỉnh, tóc còn chưa bạc hết, đeo kính lão, cách ăn mặc so với người già đã cách tân hơn rất nhiều.
Nhà họ Tịch đời thứ ba kinh doanh tập đoàn xí nghiệp, cũng coi như là nhà giàu có thượng lưu, các nhánh gia phả trong nhà rất nhiều. Ông nội bà nội mặc dù tuổi tác đã cao nhưng tinh thần khỏe mạnh, vẫn khống chế mạch máu của tập đoàn như cũ. Cha Tịch Bạch không chịu thua kém mấy anh em, hiện tại vừa vặn có được quyền kinh doanh một công ty mà thôi.
Bởi vậy, ở nhà họ Tịch, cha mẹ đều phải xem sắc mặt bà nội, ngày thường đều hỏi han ân cần đầy đủ.
Trước kia Tịch Bạch rất sợ bà nội, cảm thấy bà thật hung dữ, thật nghiêm. Nhưng lúc Tịch Bạch sắp chết, duy nhất ở bên người cô lại là bà nội.
Bà nội từ trong ánh sáng của thế kỷ trước một đường đi tới, tính cách lý trí bình tĩnh, tâm địa lại thiện lương. Trước mắt xem ra, bà nội là người duy nhất trong nhà có thể che chở cho cô.
“Từ xa đã nghe tiếng đàn cello, đoán được là con, nhưng lại không chắc, cầm nghệ của con sao đột nhiên lại tăng nhiều như vậy?”
Cầm nghệ hiện tại của Tịch Bạch là trình độ 25 tuổi, những giải thưởng chứng nhận cần lấy cô đều là lấy rồi, so với tài nghệ năm 17 tuổi quả là cách nhau một trời một vực.
“Có thể là thời gian này do cháu tập luyện chăm chỉ ạ.”
“Chăm chỉ thì tốt, bà thích mấy đứa nhỏ chăm chỉ, lại đây, ngồi cạnh bà nội nào.”
Tịch Bạch ngoan ngoãn đi qua ngồi, cầm lấy tay bà. Nếu đổi lại là trước kia, cô khẳng định không dám thân cận bà nội, hiện tại cô không sợ rồi.
“Hôm nay bà có xem phỏng vấn trực tiếp, lời nói của con trong tiết mục cực kỳ có thâm ý, bà liền muốn qua thăm con, cũng muốn nghe suy nghĩ của con.”
Trước kia, bà nội qua là để hưng sư vấn tội, Tịch Bạch cũng bởi vậy mà mất đi yêu thương ở trước mặt bà nội. Hiện tại tình hình hoàn toàn khác biệt.
“Con nói lúc bạn cùng ma quỷ đọ sức, cũng cần phải đề phòng bản thân cũng biến thành ma quỷ, những lời này là có ý gì, nói một chút cho bà nội nghe xem.”
“Bà nội, không có ý gì khác, con cảm thấy mặc kệ là người hay là chuyện đều có tính hai mặt. Người nhìn qua thiện lương không nhất định thật sự thiện lương, vật nhìn qua không tốt không nhất định hoàn toàn không có mặt tốt. Con hy vọng cùng chị gái cố gắng.”
Bà Tịch kinh ngạc nhìn Tịch Bạch, đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn đều im lặng ít nói, tư tưởng giác ngộ lại cao như vậy, trước kia trái lại xem thường cô rồi.
Bà nội trước kia không thích hai chị em này, chị gái quá mức phù phiếm, có điều vì bị bệnh, vẫn khiến người ta thương tiếc. Em gái lại quá mức nhút nhát ngại ngùng, không biết gánh vác, không đủ thông minh, không thành châu báu được.
Con nối dõi trong nhà rất nhiều, bà chưa từng đặt bất kỳ hy vọng gì trên người hai chị em. Hiện tại, bà Tịch trái lại cảm nhận được một tia bình minh có thể giao phó trọng trách ở trên người Tịch Bạch.
Mọi chuyện vẫn còn hơi sớm, phải từ từ quan sát.
Bà Tịch nắm tay Tịch Bạch: “Được rồi, bình thường luyện đàn nhiều chút, đọc sách, làm phong phú bản thân, biết không?”
“Con sẽ, bà nội.”
Lúc này, cửa phòng mở ra, cả nhà mới vừa dạo phố vô cùng náo nhiệt xong trở về. Cha mẹ trong tay xách theo bao lớn bao nhỏ, đều mua quần áo mới giầy mới cho Tịch Phi Phi.
Nhìn thấy bà Tịch, trên mặt cha mẹ lộ vẻ kinh ngạc.
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây, sao không gọi điện thoại cho tụi con, lại còn để cho mẹ đợi ở đây, thật sự là không nên…”
“Không sao.” Bà Tịch nói: “Mẹ đến thăm đứa nhỏ.”
Tịch Phi Phi vội vàng đi đến cạnh bà nội, ân cần kéo tay bà: “Bà nội, thực vui bà đến thăm con.”
“Bà đến thăm Tịch Bạch.” Bà Tịch rút tay ra khỏi tay cô, vỗ nhè nhẹ lên tay Tịch Bạch: “Đứa nhỏ này, hôm nay biểu hiện trong tiết mục không tệ, mẹ qua đây tâm sự cùng nó.”
Sắc mặt Tịch Phi Phi khẽ trầm xuống, nhưng sắc mặt không vui chỉ lướt qua giây lát, trên mặt lập tức chất đầy tươi cười, “Hai chị em con cùng nói chuyện phiếm với bà nội.”
Bà Tịch nhìn bao lớn bao nhỏ trong tay con dâu, hỏi: “Ra ngoài dạo phố hả? Sao lại không dẫn Tịch Bạch theo?”
Đào Gia Chi nói: “Đứa nhỏ này đi ăn cơm cùng bạn bè.”
“Vậy khẳng định có mua cho con bé quần áo mới phải không?”
Sắc mặt Đào Gia Chi càng thay đổi, xấu hổ nói: “Rất nhiều bộ phải mặc lên thử, Bạch Bạch không ở cùng tụi con, nên không tiện mua.”
Bà Tịch gật gật đầu: “Nói như thế, nhiều quần áo như vậy đều là mua cho một mình Phi Phi?”
“Cái này…”
Đào Gia Chi không rõ bà Tịch ngày thường bận rộn vì sao lại đột nhiên quan tâm Tịch Bạch, có chút trở tay không kịp: “Vậy để ngày khác con sẽ dẫn Tịch Bạch đi mua quần áo mới vậy.”
“Không cần, công việc của con cũng rất bận.”
Bà Tịch từ trong túi xách lấy ra một tấm thẻ đưa cho Tịch Bạch, “Muốn ăn cái gì mua cái gì thì mua, đừng ủy khuất bản thân, con cũng không dễ dàng gì.”
Đương nhiên, câu ‘con cũng không dễ dàng gì’ này là có thâm ý khác, bà Tịch cảm thấy nhà họ Tịch để Tịch Bạch chịu thiệt thòi.
Tịch Phi Phi nhìn bà nội đưa cho Tịch Bạch một tấm thẻ, đáy mắt lóe tia lửa ghen tỵ.
“Bà nội, con không lấy đâu.”
Tịch Minh Chí nói: “Bà nội cho con, con cứ cầm đi.”
Cha đã lên tiếng, Tịch Bạch lúc này mới nhận tấm thẻ, nói cảm ơn với bà nội.
Sau đó, Đào Gia Chi cùng Tịch Minh Chí đưa mẹ ra cửa lên xe, Tịch Bạch tựa vào cửa sổ lầu hai, nghe được bà Tịch nói với cha mẹ: “Hai đứa con gái, không cần quá mức thiên vị, nếu không đứa còn lại sẽ sinh lòng oán hận, gia đình không yên.”
“Mẹ, chúng con cũng không có thiệt thòi Tịch Bạch a, ăn mặc nào có thiếu phần con bé.”
“Lúc trước các con nói muốn sinh thêm một đứa con gái để truyền máu cho Phi Phi, mẹ đã không đồng ý, đối với con bé quá không công bằng, nhưng mà tính mạng Phi Phi nguy hiểm sớm tối, mẹ thực cũng không có cách nào tốt hơn. Tóm lại, trong lòng các con phải biết, việc làm này không có phúc, chung quy tổn hại âm đức.”
“Mẹ, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, hai đứa đều là con gái con, con có thể không đau lòng sao, chỉ là Phi Phi bị bệnh, con bình thường thiên vị con bé một chút, đây cũng là chuyện cực kỳ bình thường, con tin tưởng Bạch Bạch sẽ hiểu được.”
…
Tịch Bạch không tiếp tục nghe nữa, cô lấy tấm thẻ kia ra, bỏ vào trong ngăn kéo của mình khóa lại.
Tiền trong thẻ này không thể dùng loạn, phải để dành, chuẩn bị cho ngày sau.
<< Chương Trước II Chương Sau >>
Thật không hiểu ba mẹ chị nữ9 có suy nghĩ gi..2 đứa đều là con ruột, chị nhà còn là con út nhưng lại bị đối xử thiên vị đến mức quá đáng như zi. Nhìn vào còn tưởng con nuôi không ak chứ
Bố mẹ mà quỷ. Còn nào chả là con. Còn mh xước tay chảy tí máu mh đã xót. Đằng này
Lần này trở về chị Bạch nhất định phải bảo vệ “Tiểu Tùy” của anh Tùy thật tốt giùm em nha 😅
Cũng không hiểu tại sao trong một gia đình, đứa ốm yếu hơn nhất định phải được yêu thương nhiều hơn, ủa vậy đứa khỏe mạnh kia thì sao ? Là cây cỏ hả. Bà mẹ đã ích kỷ còn nói lí do lí trấu